• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đa tạ Quý huynh."

Trương Cảnh vừa cười vừa nói, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Tuy rằng mục tiêu lần này của hắn là bài danh khảo hạch 10 thứ hạng đầu, nhưng Quý Bá Thường lại không biết điều đó.

Dưới tình huống không biết rõ tình hình, đối phương có thể làm được đến trình độ đó, đúng là khó được.

"Đúng rồi Trương huynh, khi ngươi vào được tiểu đội Ngũ Sắc, nhất thiết không nên nhắc với người khác về việc rút đạo công còn nửa thành." Quý Bá Thường dặn dò.

"Tốt."

Trương Cảnh đáp ứng nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, người hội tụ tới càng dần càng nhiều.

Tuy rằng không ai chỉ huy, nhưng đám người ở đây lại tự phát chia làm 3 bộ phận trước sau, phân biệt giữa nhau rất rõ ràng.

Âm thanh đàm luận liên tiếp vang lên tạo thành những tiếng ồn ào.

"Các ngươi có biết tại sao đạo quán lại kêu chúng ta tập hợp tới đây không?" Đằng sau có người nhỏ giọng nói nói.

"Ngươi biết?"

"Tất nhiên." Thấy có người hỏi, ngữ khí của người nói chuyện không tự giác cao vút: "Trông thấy 29 người đứng phía trước nhất đó không? Bọn họ chính là những thiên tài được đánh giá Ất đẳng lần này!"

"Việc đó và đạo quán gọi chúng ta tập hợp có liên quan gì?"

"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện những thiên tài Ất đẳng đó hầu như rất ít xuất hiện ở trước mắt chúng ta sao? Phải biết rằng đạo bọn họ và chúng ta chính là ở cung một khu vực."

"Hít...tttt ——đúng là như vậy!"

Vừa dứt lời, bọn họ bỗng cảm giác cả quảng trường đột ngột trở nên im lặng.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng về phía một nam một nữ vừa mới xuất hiện ở phía trước nhất.

Yêu nghiệt! Giáp đẳng!

Trong lòng mọi người đồng loạt hiện ra hai từ giống nhau.

Nhìn qua hai đạo thân ảnh đó, những đệ tử ngoại viện nguyên bản còn giữ bộ dáng xem náo nhiệt, giờ phút này trên mặt đồng dạng không tự giác hiện lên một tia nghiêm túc.

Trong đám người.

Trương Cảnh cũng tương tự nhìn tới hai thân ảnh phía trước nhất, biểu hiện trên mặt không hề biến đổi, khiến người ta không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

"Hai yêu nghiệt Giáp đẳng sao. . ."

Hai mắt của Quý Bá Thường lộ ra vẻ phức tạp, bờ môi khẽ nhúc nhích, lại không biết nói gì cho phải.

Sau một khắc, không khí im lặng trên quảng trường bị một đạo âm to thanh lớn đánh vỡ.

"Xem ra mọi người đều đã đến đông đủ."

Âm thanh vừa vang lên, lập tức có hai đạo thân ảnh mặc áo bào tím từ trên đỉnh cột đá chậm rãi đáp xuống, cuối cùng lưu lại trên không trung mọi người.

Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn lại, sau đó cảm thấy một đạo thân ảnh áo bào tím trong đó có chút quen mắt.

Đó là. . . Lưu sư huynh?

Mặc dù đối phương đã thay đổi quần áo, nhưng Trương Cảnh vẫn nhận ra.

Chỉ thấy sắc mặt của Lưu sư huynh nghiêm túc nói:

"Hiện giờ do ta tuyên bố nội dung khảo hạch giai đoạn thứ hai của Long Hồ đạo quán lần này."

"Nghĩ tới những năm gần đây, có không ít sư đệ của đạo quán trong lúc thi hành nhiệm vụ trấn yêu mà thân tử đạo tiêu, do đó Truyền Thừa Các và nội viện đã nhất trí quyết định, giai đoạn thứ hai sẽ chọn hình thức đấu pháp so tài, xác định xếp hạng bài danh sau cùng của cuộc khảo hạch lần này. Dùng đó để nhắc nhở chư vị, tâm ý vệ đạo không thể không có."

"Thời gian ba ngày sau, địa điểm ngay ở đây." Một vị nam tử áo bào tím khác mở miệng nói:

"Bài danh ban thưởng, 10 thứ hạng đầu mỗi tháng 50 đạo công, hạng 10 - 20 mỗi tháng 20 đạo công, hạng 20 – 30 mỗi tháng 5 đạo công, liên tục cấp trong 1 năm."

Dứt lời, hai người lập tức hóa thành hai đạo độn quang, trực tiếp bay vào bên trong Truyền Thừa Các.

Trên quảng trường lâm vào một trận im lặng.

Sau đó.

Ầm ——

Không khí bắt đầu sôi trào.

Những người đứng ở phía sau có người lộ ra vẻ mặt mờ mịt, có người lộ vẻ tuyệt vọng.

"Là đấu pháp sao? Nhưng ta không biết pháp thuật, làm sao đấu?"

"Chúng ta còn chưa có dẫn khí nhập thể nữa, chẳng lẽ muốn dùng nắm tay để đấu?"

"Vì sao chỉ nói tới ban thưởng của 30 thứ hạng đầu? Phía sau thì sao?"

"Chẳng lẽ là không có ban thưởng. . ."

"Đợi chút, ngươi vừa mới nói những thiên tài Ất đẳng rất ít xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ có liên quan cùng việc này?" Có người chợt nhớ tới tin tức vừa nghe được, kinh ngạc hỏi thăm.

"Đúng vậy, bọn họ đã biết từ sớm, cho nên vì cạnh tranh bài danh, đều đang bế quan tu hành."

"Như thế không công bằng!"

"Ha ha, ngươi muốn công bằng thế nào? Những ban thưởng đó căn bản không phải là chuẩn bị cho chúng ta. Nghe nói rất nhiều tiểu đội nhiệm vụ của ngoại viện đều đã trình diện, mục đích tham gia của chúng ta là tận lực biểu hiện tốt một chút, tranh thủ khiến cho tiểu đội nhiệm vụ nào đó chú ý là được."

. . .

Bên kia.

"Không ngờ lại là đấu pháp, như vậy phải liều mạng dùng tu vi và pháp thuật, còn có cả pháp khí." Quý Bá Thường nghe vậy có chút bất đắc dĩ nói.

"Quý huynh, mặc kệ loại phương thức nào, đích đến cuối cùng không phải đều là những thứ đó sao? Chẳng qua đấu pháp càng trực tiếp hơn mà thôi."

Trương Cảnh lạnh nhạt nói.

Đối với hắn mà nói, sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng hai, pháp khí công thủ đều đã chuẩn bị đủ, hơn nữa còn có Ngũ Pháp Linh Hà, đây coi như là một tin tức tốt.

"Ài ~ Trương huynh ngươi nói rất đúng, còn có ba ngày, hy vọng có thể đột phá đến Luyện Khí tầng hai đi."

Quý Bá Thường thở dài một tiếng, sau đó cáo từ nói: "Trương huynh, ta đi về tu luyện trước đây, cáo từ nha."

"Cáo từ."

Nói xong, Trương Cảnh đồng dạng đi về.

Cùng lúc đó, thành Vĩnh Yên, tiệm thuốc Trương Ký.

"Gần một tháng rồi, Cảnh nhi chưa bao giờ rời khỏi chúng ta lâu như vậy. Ài ~ không biết hiện giờ nó như thế nào nữa, liệu có ăn quen cơm canh ở chỗ đó không, giường ngủ có quen không, có bị người ta ức hiếp hay không?"

Trương mẫu vừa lau nước mắt vừa nói.

Trương phụ bên cạnh nghe vậy kéo Trương mẫu vào trong ngực, an ủi nói: "Nương tử, chớ lo lắng quá, Cảnh nhi đã trưởng thành rồi."

"Sao có thể không lo lắng được cơ chứ?"

Khi đang nói chuyện.

Cốc cốc——

Cửa lớn của tiệm thuốc bị gõ vang.

"Đến ngay." Trương phụ hô lên một tiếng, lập tức chạy nhanh ra mở cửa.

Trương mẫu cũng vội vàng dùng ống tay áo lau chùi sạch sẽ nước mắt trên mặt.

"Trương lang trung, ông chủ kêu chúng ta tới hỏi ngươi một câu, lúc nào thì các ngươi có thể chuyển đi?"

"Thật sự là có lỗi quá, Cảnh nhi nhà của chúng ta còn có 3 - 5 ngày nữa là trở lại rồi, chờ sau khi nó trở về, nhất định chúng ta sẽ lập tức chuyển đi."

Trương mẫu đi ra ngoài, nhìn thấy Trương phụ đang cung kính nói gì đó với một nam tử trung niên mặc cẩm bào.

Nghe vậy, nam tử trung niên có chút không kiên nhẫn nói: "Trương lang trung, hy vọng ngươi có thể giữ lời, đợi quý công tử vừa về lập tức chuyển đi. Ông chủ của chúng ta rất sốt ruột."

"Đã biết, ngài yên tâm."

Thấy vậy, nam tử trung niên nhẹ gật đầu, quay đầu rời khỏi tiệm thuốc.

Phía sau gã, Trương phụ và Trương mẫu liếc mắt nhìn nhau, không khỏi thở dài một hơi.

Chẳng được bao lâu. Lưu chưởng quỹ bên cạnh lặng lẽ đi đến, nhìn qua ánh mắt của Trương phụ, thở dài nói:

"Ài, Trương lang trung, bọn họ lại tới thúc giục ngươi nữa à?"

"Đúng vậy." Trương phụ bất đắc dĩ gật đầu.

"Con bà nó chứ, bọn họ cũng tới thúc giục ta, nếu không phải Trương lang trung ngươi một mực kéo lấy, đoán chừng mấy nhà chúng ta đã sớm bị đuổi đi rồi."

"Nếu không phải ông chủ của Bách Dược Các quen biết được tiên trưởng, thật sự không thể chọc nổi, muốn dùng xíu bạc như vậy đã muốn mua cửa hàng của ta, cho gã mơ con mợ nó xuân thu đại mộng đi!"

Lưu chưởng quỹ mắng chửi.

"Thôi được rồi Lưu chưởng quỹ, coi chừng họa từ trong miệng mà ra." Trương phụ cười trấn an nói.

"Đúng rồi Trương lang trung, đến cùng thì Trương Cảnh nhà ngươi đi đâu vậy, cũng đã trọn vẹn một tháng rồi chưa về phải không?"

Trương phụ muốn nói gì đó, lại bị Trương mẫu dùng ánh mắt ra hiệu.

Sau đó nghe Trương mẫu vừa cười vừa nói: "Lưu chưởng quỹ, Trương Cảnh nhà ta đi tới quận lân cận tìm người thân, sắp trở lại rồi."

"Thì ra là thế."

Đợi Lưu chưởng quỹ đi rồi, Trương phụ mới nghi hoặc hỏi:

"Nương tử, vì sao ngươi —— "

"Phu quân hồ đồ, ngươi cứ thế nói thẳng với bọn họ, vậy đợi sau khi Cảnh nhi trở về, bọn họ tất nhiên sẽ hỏi lung tung này nọ. Vậy chẳng phải càng kích thích Cảnh nhi sao?"

Trương mẫu trợn mắt liếc nhìn Trương phụ.

"Thì ra là thế, thì ra là thế, vẫn là nương tử của ta nghĩ chu đáo!" Trương phụ bừng tỉnh đại ngộ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK