Mi tâm đau đớn một trận.
Trong thức hải, ánh sáng của Tâm Nhãn pháp chủng bắt đầu lập lòe, tâm nhãn hư ảo lung lay sắp đổ, gần như tan vỡ.
Lại kiên trì thêm một chút nữa!
Trương Cảnh cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn, vẫn cố gắng duy trì trạng thái Tâm Nhãn như cũ.
Dưới tư duy toàn lực vận hành, trên trán của hắn mơ hồ có sương trắng bay lên.
Tuy rằng không rõ ràng « U Giao Thôn Hư Đạo Vận • Tàn » hiện ra trên ngọc phù là cái gì, nhưng Trương Cảnh bản năng cảm giác được đây là đồ tốt.
Là cơ duyên của mình!
Cuối cùng.
Khi tới hơi thở thứ chín.
Hai mắt Trương Cảnh tối sầm, Tâm Nhãn hư ảo tan biến, hắn cũng rời khỏi trạng thái Tâm Nhãn.
Nếu như có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa thì tốt biết bao...
Trương Cảnh không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Sau khi phục hồi tinh thần, hắn lén lút nhìn xuyên thấu qua khe cửa, phát hiện vị tiên trưởng nọ vẫn còn đang tu hành, hình như hoàn toàn không phát hiện tất cả hành động của hắn.
Phù——không phát hiện là tốt rồi!
Trương Cảnh thở nhẹ một hơi.
Hắn kéo thân thể mỏi mệt cùng đầu hỗn loạn tột cùng, từng chút trở về vị trí cũ, lần nữa ngồi xuống.
Sờ lên túi đồ bên cạnh, không hề có dấu vết động qua.
Lúc này Trương Cảnh mới an tâm nhắm mắt lại.
Hắn có thể cảm giác được, có một cỗ ý vận đặc thù như có như không đang liên tục lưu chuyển trong lòng, hình như chỉ cần hắn nghĩ tới là có thể điều động.
"Đây chính là « U Long Thôn Hư đạo vận • Tàn » đi."
Trong mắt của Trương Cảnh lóe lên một tia hiểu ra.
Hắn muốn thử nghiệm một phen, nhưng mà vừa nghĩ đến tiên trưởng đang tu hành ở bên ngoài gian phòng, Trương Cảnh quyết đoán ngừng lại ý nghĩ tự tìm đường chết của mình.
Đây không phải là pháp chủng đến từ ngọc phù thần bí, có thể im hơi lặng tiếng thúc giục.
Vạn nhất lộ ra chút động tĩnh sau đó bị đối phương phát hiện, mình phải giải thích như thế nào? Cũng không thể nói là mình nhìn thấy người ta tu hành, rồi tự lĩnh ngộ ra được.
Mặc dù đó là sự thật... Nhưng nói ra ai mà tin....!
Cũng chỉ có thể đợi đến lúc vào đạo quán rồi thử nghiệm tìm tòi tác dụng cụ thể « U Long Thôn Hư Đạo Vận • Tàn » vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, một cỗ cảm giác buồn ngủ bỗng dưng vọt tới trong đầu Trương Cảnh.
...
...
Đông ——
Một đạo tiếng vang giống như sấm rền nổ vang bên tai, sau đó là những âm thanh tháo chạy chấn động kịch liệt.
Trong phòng.
Tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai nối thành một mảnh.
Trong đống người, Trương Cảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn theo bản năng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bốn người Quý Bá Thường ngồi ở giữa căn phòng không giống với những người khác, sắc mặt của bọn họ như thường, dường như đã sớm đoán trước loại tình huống này.
Sau khi chú ý thấy ánh mắt của Trương Cảnh.
Quý Bá Thường cực kỳ bựa xòe cây quạt ra, bộ dạng mọi người đều say mình ta tỉnh, y nhìn qua Trương Cảnh, há miệng mở ra, giống như đang hô gì đó.
Nhưng do chung quanh quá mức ồn ào, cho nên Trương Cảnh cũng không nghe rõ giọng nói của đối phương, chỉ có thể căn cứ khẩu hình khi phát âm để phán đoán.
"Chúng...Ta... Đến... Rồi!" Hắn đọc từng chữ từng chữ.
Sau đó chính là cả kinh.
Đến…Long Hồ đạo quán rồi!
Trương Cảnh lập tức túm lấy túi đồ bên cạnh, vội vàng đứng dậy.
Cùng lúc đó.
Giọng nói ôn hòa của tiên trưởng bên ngoài truyền đến, áp chế tiếng ồn ào ầm ĩ, rõ ràng vang vọng bên tai tất cả mọi người.
"Đã đến Long Hồ đạo quán, bọn ngươi nhanh chóng rời khỏi nhà gỗ."
Tiếng nói hạ xuống, bên trong căn phòng lập tức im lặng.
Không bao lâu.
Bao gồm cả Trương Cảnh ở bên trong, mọi người đều đi ra khỏi phòng, đứng trên lưng linh hạc, tò mò nhìn xung quanh.
Thời gian đã không còn sớm.
Nửa mặt trời màu đỏ sậm hiện ở bên trên mặt hồ nơi cuối tầm mắt, ánh nắng chiều như lửa cùng mặt nước nhộn nhạo hoàn toàn nối thành một mảnh, tuy hai mà một.
Theo linh quang màu xanh quanh thân Thanh Tiêu Linh Hạc tản đi.
Khí tức ướt át lập tức chui vào từng lỗ chân lông trên toàn thân Trương Cảnh, dường như trong nháy mắt đã tẩy đi hết sạch mỏi mệt trên người hắn.
Đó là một cái hồ lớn nhìn không thấy bờ, trên đảo giăng đầy tinh vân, lầu các đình đài nhiều vô số kể.
Long Trạch hồ!
Trương Cảnh nhớ tới giới thiệu phía trên《 ba năm Tầm Tiên Chí Khảo 》, lập tức rõ ràng địa phương mình tới.
Long Trạch hồ nằm ở phía đông Nam Ly, tung hoành 1500 dặm địa vực, hòn đảo ở giữa ngang dọc, linh khí tụ tập, linh thú và dị loại trải rộng, chính là nơi tồn tại của thánh địa của tiên đạo, Long Hồ đạo quán, phàm nhân nửa bước khó đi.
Càng trọng yếu chính là, trong Long Trạch hồ có giao long!
...
...
Một lát sau.
Thanh Tiêu Linh Hạc giương cánh lên, trực tiếp bay tới chỗ sâu trong Long Trạch hồ, không thấy bóng dáng.
Trên một hòn đảo cách ven bờ hồ không xa.
"Không nên nhìn nữa, vị sư huynh nọ chỉ phụ trách đón mấy tiểu tử các ngươi tới đây thôi."
Một giọng nói thô kệch đột ngột vang lên.
Đám người Trương Cảnh vội vàng quay đầu, dựa theo âm thanh nhìn tới.
Chỉ thấy một người nam tử trung niên đang híp mắt cười nhìn bọn họ.
Nghênh đón ánh mắt của mọi người, nam tử hắng giọng một cái, tiếp tục nói:
"Đám tiểu tử tới từ Hội Châu các ngươi, hoan nghênh đến đệ thất lâm viện của Long Hồ đạo quán, ta là một trong giáo tập chịu trách nhiệm khảo hạch các ngươi lần này, các ngươi có thể gọi ta là Vương giáo tập."
"Bái kiến Vương giáo tập!"
Nhóm 65 người Trương Cảnh cùng nhau hô lên.
"Ừm," Vương giáo tập gật đầu nói: "Chắc hẳn trước khi các ngươi tới, đã từng nghe nói khảo hạch của Long Hồ đạo quán rất nghiêm khắc, mà trên thực tế thì mức độ nghiêm khắc của khảo hạch còn vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi."
"Tuy rằng các ngươi đều là thiên tài mà từng châu từng quận huyện nghìn chọn vạn tuyển ra tới, nhưng ta có thể khẳng định, trong đám các ngươi sẽ không có quá 10 người có thể thông qua khảo hạch lần này!"
"Con đường tiên đạo sao mà khó đi? Thiên phú, tâm trí, nghị lực, vận khí, thiếu một thứ cũng không được!"
"Tốt rồi, nói đến thế thôi. Buổi tối hôm nay việc các ngươi cần phải làm là chọn xong chỗ ở. Chỗ ở chia làm ba bậc, Giáp Ất Bính, hãy chọn lựa theo khả năng của mình."
Vương giáo tập chỉ tới một mảng lớn kiến trúc nơi xa.
Những người khác men theo phía ngón tay bắt đầu nhìn quanh.
Trương Cảnh thì kết hợp vừa cảnh tượng mới thấy trên Thanh Tiêu Linh Hạc, phân tích bố cục kiến trúc trên hòn đảo này.
Vị trí trước mắt bọn họ là một quảng trường dài rộng ước chừng mười trượng, mặt đất cứng rắn chỉnh tề, hơn nữa còn không có khe hở, dường như phía dưới vùi chính là từng viên đá nghiêm chỉnh đã được cắt phẳng.
Trung ương là một tấm bia đá cao bằng hai người, trên đó viết 'Đệ thất lâm viện'.
Đất trống hai bên đều phân bố mấy tòa nhà kiến trúc, bao gồm Giảng Pháp đường, Linh Thực đường, Tu Hành đường...
Mà khu nhà ở trong lời của Vương giáo tập, chính là bên cạnh bên ngoài, hiện lên phân bố hình vòm, tạo thành ba tầng bậc thang khác biệt rõ ràng.
Tầng một cách gần nhất là một tòa tiểu viện, thấp thoáng trong rừng.
Tầng giữa là từng dãy nhà trệt chỉnh tề, tầng ngoài cùng thì là nhà đá thấp bé, thoạt nhìn cũ nát khó chịu.
"Các ngươi vào trong đó ở, trước nghỉ ngơi một đêm, ngày mai một khắc tới giờ mão, tập hợp ở Giảng Pháp đường."
Dứt lời, Vương giáo tập sải bước rời đi.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
Không bao lâu.
Theo tốp năm tốp ba người rời khỏi đội ngũ, những người khác cũng tựa như điên chạy tới phía tòa nhà với sân nhỏ, hiển nhiên là muốn chiếm trước.
"Đều vô dụng mà thôi."
Bên cạnh, Quý Bá Thường cảm thán nói, trong tay không ngừng phe phẩy quạt.
Trương Cảnh không hiểu hỏi: "Quý huynh, lời này hiểu như thế nào?"
"Trương huynh, những tòa lâm viện nơi đây, không phải là ai cướp được sẽ thuộc về người đó."
"Mấy căn lâm viện đều có ẩn chứa trận pháp, đầy đủ linh khí, nhưng mà cần tiêu hao không ít linh thạch mới có thể vào ở. Nhà trệt chính giữa thì cần tốn bạc, mà nhà đá tầng ngoài cùng kia, cái gì cũng không cần."
Lời còn chưa dứt.
Quý Bá Thường tiếp tục dùng ngữ khí nghiêm túc nhắc nhở: "Trương huynh, khảo hạch của đạo quán, bây giờ đã bắt đầu rồi!"
"Đa tạ Quý huynh nhắc nhở."
Nghe vậy, trong lòng Trương Cảnh trầm xuống.
Đạo quán khẳng định không thiếu bạc.
Linh thạch chắc là tiền tệ của người tu hành, đạo quán khẳng định cũng không thiếu chút này.
Nói cách khác...
Hắn nhớ tới lời Vương giáo tập nói vừa nãy.
"Thiên phú, tâm trí, nghị lực, vận khí... Thế nên đầu thai tốt cũng coi như là một loại vận khí sao? Cái này có chút thú vị."
Nhìn bốn người Quý Bá Thường không vội vàng đi đến phía viện tử, Trương Cảnh không dám chậm trễ nữa, bước nhanh chạy tới phía khu vực nhà trệt.
Tạm thời thì hắn không có biện pháp kiếm linh thạch, nhưng bạc có một chút.
Đi hỏi trước thử xem.
Trên người Trương Cảnh chỉ có 27 lượng bạc, nếu như đắt quá mà nói, cũng chỉ có thể ở tạm nhà đá miễn phí.