"Quá tốt rồi, năm chúng ta vậy mà đều thông qua được vòng thứ nhất, thật sự là không dễ dàng."
Trên mặt của Sở Linh Vân lộ ra nụ cười rực rỡ, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, khích lệ nói:
"Buổi chiều mọi người nhất định có thể đạt được một bài danh tốt."
Mà giờ khắc này.
Trước Truyền Thừa Các, trên quảng trường khổng lồ, một đám đệ tử nội viện mặc áo bào tím vẫn chưa rời khỏi, mà đang nói chuyện phiếm với nhau.
"Chư vị, mọi người thấy hai vị thiên tài Giáp đẳng đó như thế nào?"
"Không tồi, pháp lực đôn hậu thuần túy, ngắn ngủi thời gian một tháng vậy mà lĩnh ngộ ra được một tia đạo vận, khó trách có thể cầm được đánh giá Giáp đẳng. Lưu sư huynh, truyền thừa thượng phẩm mà bọn họ lựa chọn... hẳn là trình độ phù hợp cũng không thấp đi?"
Có một người tò mò hỏi.
"Đều là trình độ phù hợp cực đẳng, một người ba thước, một người hai thước tám." Lưu sư huynh nói không chút nào giấu giếm.
"Khó trách, đoán chừng không cần 5 năm nữa, chúng ta có thể sẽ nhiều hơn một vị sư đệ và sư muội. Chờ bọn họ trưởng thành, Long Hồ chúng ta có thể áp chế Thần Tiêu và Huyền Quang một đầu rồi, lấy được thêm càng nhiều tài nguyên hơn nữa."
"Hy vọng là như thế đi, căn bản Nam Ly vẫn là quá mức cằn cỗi." Mấy người nhao nhao thở dài.
Lúc này, chỉ thấy một đệ tử mặc áo bào tím ngồi cạnh ngoài sau cùng bỗng nhiên mở to mắt, hình như nghĩ tới cái gì, nhìn thẳng về phía Lưu sư huynh:
"Sư huynh, bài danh chiến buổi chiều, không phải lại là thách thức lẫn nhau, dựa theo thực lực mạnh yếu sắp xếp trình tự giống như lần trước chứ?"
"Thu sư đệ có gì chỉ giáo sao?" Lưu sư huynh tò mò hỏi.
"Ha ha, sư huynh nói quá lời, từ trước tới nay, khảo hạch của đạo quán đều thuộc về chư vị nội viện Truyền Thừa Các chủ trì, Thiên Pháp Các ta cũng không dám nói chỉ giáo, chỉ là có một cái ý nghĩ chưa thành thục, muốn nói cùng chư vị sư huynh nghe một chút."
"Sư đệ mời nói, bọn ta rửa tai lắng nghe."
"Vậy sư đệ mạo muội..."
...
...
Sau một phen vội vàng điều tức.
Đám người Trương Cảnh đã sớm đi đến chỗ đất trống chính giữa diễn pháp đài.
Mà những người bị loại bỏ buổi trưa thì hội tụ đến bên ngoài diễn pháp đài, không hẹn mà cùng dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen tị nhìn 53 người đứng ở chính giữa, trong mắt đều là hận không thể để mình thay vào đó.
Giờ phút này trong đám người, Trương Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu, thân ảnh của Lưu sư huynh lại lần nữa xuất hiện.
Mắt thấy mọi người phía dưới đã đến sớm, trong mắt của gã lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại trở nên có chút quái dị.
Sau một khắc, bỗng nghe Lưu sư huynh mở miệng nói:
"Bởi vì cái gọi là tiên đạo mịt mù, trong lúc tu sĩ chúng ta tu hành, phải có ý chí hăm hở tiến lên, đạp phá hết thảy vách ngăn, cũng phải có nhận thức rõ ràng đối với thực lực của bản thân."
"Chư vị sư đệ sư muội, quy tắc bài danh chiến chính thức bắt đầu như sau: "
"Toàn bộ bài danh chiến chia làm ba giai đoạn, từ trước tới sau, phân biệt xác định bài danh 20 – 30, 10 - 20 và 10 thứ hạng đầu. Mỗi người chỉ có thể lựa chọn một giai đoạn trong đó để tham gia."
"Người tham gia tự động lựa chọn diễn pháp đài bài danh đối ứng, sau khi liên tục chiến thắng sáu người khiêu chiến hoặc thẳng đến khi không có người thách thức, coi như là thắng được bài danh đó. Mỗi người có ba lượt cơ hội thách thức, chính giữa có thể nghỉ ngơi. Nếu như xuất hiện bài danh trống... Không cho bổ sung!"
"Hiện giờ bắt đầu giai đoạn thứ nhất, diễn pháp đài thứ nhất đến thứ mười phân biệt đại biểu cho bài danh 21 đến 30, người muốn tham dự tiến lên."
Ầm ——
Quy tắc vừa mới được tuyên bố, bốn phương tám hướng lập tức vang lên tiếng ồn ào cực lớn, âm thanh kinh ngạc và tiếng kinh hô như thủy triều liên miên không dứt bên tai.
Trương Cảnh đồng dạng giật mình, hắn cũng không biết nên đánh giá quy tắc lần này như thế nào nữa.
Rõ ràng, một khi chưa biết rõ thực lực của bản thân, hoặc là nhận thức đối với đối thủ cạnh tranh có sai lệch, vậy rất có thể sẽ xuất hiện cục diện lấy giỏ trúc mà múc nước, thành công dã tràng.
Trừ phi thực lực đủ mạnh!
Nếu không hoặc sẽ phải mạo hiểm đụng một cái, hoặc là lấy lui mà cầu tiến, vững vàng chọn lựa bài danh có thể nắm chắc.
Trương Cảnh có thể tưởng tượng được, quy tắc như thế sẽ khiến cho những trận giao thủ trên diễn pháp đài kịch liệt đến mức nào.
Không có đường lui, chỉ có thể liều mạng!
"Xong rồi xong rồi, như vậy có nghĩa là nếu như lựa chọn cạnh tranh 10 thứ hạng đầu, sau đó thất bại, vậy ngay cả ban thưởng kém nhất cũng không có."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng lầm bầm lầu bầu nôn nóng bất an của Quý Bá Thường.
Trương Cảnh xoay người, phát hiện trên mặt chữ điền của đối phương tràn ngập kinh hoảng, sợ là toàn bộ chuẩn bị trước kia đều bị quy tắc vừa xong phá hỏng.
Sau đó, hắn không khỏi nhìn qua chung quanh.
Trong tầm mắt, hầu như biểu cảm của tất cả mọi người đều giống như Quý Bá Thường. Chỉ có lác đác mấy người bao gồm cả mình ở bên trong, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong mấy người đó, hai yêu nghiệt Giáp đẳng không cần nhắc tới.
Lực chú ý của Trương Cảnh rơi thẳng vào trên người ba nam hai nữ mặt khác.