"Trầm Thanh Thanh, diễn pháp đài thứ ba."
Mọi người vừa mới phục hồi lại tinh thần từ trong rung động do Trần Tiên Đạo xuất thủ, lập tức nghe thấy giọng của Lưu sư huynh lần nữa vang lên, vì vậy nhao nhao chen lấn đi tới diễn pháp đài thứ ba.
Đối với bọn họ mà nói.
Hai vị yêu nghiệt Giáp đẳng từ trước tới nay như là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay có cơ hội nhìn xem trực tiếp, tự nhiên không thể tuỳ tiện bỏ qua.
Huống hồ Trần Tiên Đạo vừa mới thể hiện xong, tự nhiên mọi người cũng muốn nhìn yêu nghiệt đồng danh cùng với Trần Tiên Đạo một chút, xem xem liệu có cường đại giống như Trần Tiên Đạo hay không.
Kết quả không ngoài sở liệu.
Trầm Thanh Thanh đồng dạng gọn gàng linh hoạt giải quyết chiến đấu.
Đối phương chỉ tiện tay tung ra một chiêu pháp thuật không biết tên, đã đánh khôi lỗi rớt xuống pháp đài.
Lần nữa khiến cho mọi người phát ra từng trận kinh hô.
Trương Cảnh đồng dạng nhận ra một tia đạo vận yếu ớt trên pháp thuật của Trầm Thanh Thanh.
Đó là một con loan điểu năm cánh thanh kim che khuất bầu trời, trong lúc vỗ cánh, như muốn dấy lên sấm sét phong bạo ngập trời, cực lỳ hung lệ dọa người.
Trong lúc hắn đang chìm trong suy nghĩ, giọng nói hùng vĩ của Lưu sư huynh đột nhiên truyền đến.
"Khảo hạch vòng thứ nhất kết thúc, 53 người thông qua, nửa canh giờ sau bắt đầu chính thức tham gia bài danh đối chiến, hiện giờ các ngươi có thể tạm trở về nghỉ ngơi một phen."
Nghe vậy, mọi người tốp năm tốp ba tản đi.
Trong đó có người tràn đầy thất vọng và than thở, cũng có người hưng phấn thảo luận về những gì nhìn thấy buổi sáng, tranh luận về bài danh thiên tài Ất đẳng, cùng với biểu hiện của số ít thiên tài Bính đẳng.
Đương nhiên, bên trong những cuộc thảo luận đó, tất cả đều hết sức ăn ý loại bỏ hai vị yêu nghiệt Giáp đẳng ra bên ngoài.
Dẫu sao từ biểu hiện buổi sáng xem ra, đặt hai vị đó và những người khác cùng một chỗ không có chút ý nghĩa nào.
Trên đường trở về.
"Trương huynh, ngươi nói đến tột cùng hai vị Giáp đẳng đó tu luyện kiểu gì, rõ ràng chiêu thức và pháp thuật rất bình thường, trong tay bọn họ lại phảng phất như được thần trợ vậy, mạnh tới mức rối tinh rối mù."
"Mặc dù bọn họ tu luyện pháp môn thượng phẩm mạnh thật, nhưng cuối cùng không phải đều là linh lực sao?"
Cho tới bây giờ Quý Bá Thường vẫn chưa bình phục lại kích động trong lòng, lải nhải nói bên cạnh Trương Cảnh.
Nghe vậy, Trương Cảnh không tự giác liếc mắt nhìn đối phương, thầm nghĩ trong lòng:
Ngươi nói rất đúng, hai người đó ra tay quả thật có thần trợ.
Đương nhiên, nguyên bộ pháp thuật ghi chép trong tu hành pháp thượng phẩm vừa đúng hợp lại cùng với đạo vận lại càng tăng thêm sức mạnh, đây hẳn là một nguyên nhân trọng yếu khác.
Hơn nữa nếu như vừa rồi Trương Cảnh không có cảm giác sai mà nói.
Hai người Trầm Thanh Thanh và Trần Tiên Đạo, có lẽ đều đã đột phá đến Luyện Khí tầng ba. Thân thể cùng linh thức và linh lực đã trải qua hai lần thuế biến, hơn nữa thoạt nhìn đạo vận so với mấy người bọn họ không phải chỉ mạnh hơn một cái cấp bậc.
Nhưng mà những thứ đó, nhất là sự tồn tại của đạo vận, hiện giờ Trương Cảnh cũng không tiện nói cho Quý Bá Thường biết, đành phải không ngừng phụ họa:
"Quý huynh phân tích có chút đạo lý!"
Khi đang nói chuyện.
Chỉ thấy cách không xa phía trước có ba đạo nhân ảnh đang vẫy tay với bọn họ.
Sau khi đến gần, mới phát hiện ra là ba người Sở Linh Vân.
Trương Cảnh còn chưa nói chuyện.
Đã thấy hai mắt đẹp của Sở Linh Vân sáng ngời ôn nhu nói:
"Chúc mừng Quý huynh đã thông qua vòng khảo hạch thứ nhất, còn Trương huynh nữa, nhìn biểu cảm của ngươi, có lẽ cũng thông qua được đúng không? Chúc mừng chúc mừng!"
Vừa dứt lời.
Biểu cảm trên mặt của Vũ Minh Nguyên đứng sau lưng Sở Linh Vân lập tức trở nên cổ quái, gã ta nhìn qua đối phương, muốn nói lại thôi.
"Các ngươi không nhìn thấy bên phía Trương huynh sao?" Quý Bá Thường lộ vẻ một tia khó hiểu hỏi.
"Ha ha, bởi vì Linh Vân muốn nhìn một chút xem có cơ hội tranh đoạt bài danh 10 thứ hạng đầu một phen hay không, cho nên lúc ấy chúng ta đứng ở một chỗ khác, đặt toàn bộ lực chú ý tới trên những thiên tài Ất đẳng có thực lực đạt 10 thứ hạng đầu, ngược lại không có chú ý tới bên phía Trương huynh."
Đặng An đứng ra cười giải thích nói.
"Làm phiền Sở tiên tử nhớ mong rồi, tại hạ cũng là may mắn thông qua." Trương Cảnh nhẹ giọng hồi đáp.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng.
Trương Cảnh lập tức cảm giác có hai đạo ánh mắt kinh ngạc quét đến phía mình, nhưng lại bị hắn bỏ qua.
Mình nói sai sao?
Khôi lỗi nọ đã trực tiếp bức hắn phải dùng cả hai món pháp khí duy nhất ra hết rồi, đây còn chưa tính là may mắn hay sao?