• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Long Trạch phường thị tiếp giáp với Thánh địa tiên đạo Long Hồ đạo quán, truyền thuyết phía sau phường thị ấy chính là nhân vật lớn trong đạo quán, cho nên có rất ít tán tu dám sinh sự ở đó."

"Nha Tử, hai người chúng ta an toàn rồi!"

Một lão giả qua tuổi lục tuần khuôn mặt hơi gầy thấp giọng nói.

Ở bên cạnh lão là một nam hài lớn khoảng 4 – 5 tuổi đi theo chân, khe khẽ cúi đầu, thoạt nhìn biểu hiện trên mặt vô cùng tiều tụy.

Nghe thấy lời lão giả nói, nam hài lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt của đối phương, cẩn thận hỏi thăm:

"Gia gia, không phải ngài lại đang gạt ta đấy chứ?"

"Ha ha ha!" Lão giả nghe vậy nhịn không được bật cười. "Gia gia lừa ngươi làm chi? Chính ngươi nhìn!"

Lão chỉ về phía trước.

Nam hài nhìn theo phương hướng lão giả chỉ.

Đập vào tầm mắt rõ ràng là một tòa cửa lầu khổng lồ cao chừng mười trượng, nguy nga hùng tráng, mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức nặng nề bất động như núi.

Xuyên thấu qua cửa lầu, có thể thấy khu kiến trúc kéo dài hơn mười dặm, bên trong người đến người đi, rất náo nhiệt.

Mà trên cửa lầu.

Bốn chữ to 'Long Trạch phường thị' như du long cuồng vũ, lại như kỳ lân đáp địa.

Nam hài chỉ từ xa xa nhìn mấy lần, trong tầm mắt đã mơ hồ xuất hiện một thanh kiếm lớn dày đặc, trực tiếp chém tới phía nó, khiến cho nam hài sợ tới mức vội vàng cúi thấp đầu.

Thấy thế.

Lão giả quát lớn: "Ngươi tiểu Nha Tử này, nhất thiết đừng có nhìn bốn chữ ấy quá lâu. Đó chính là chữ do Kiếm Tiên của đạo quán viết, nhìn lâu sẽ dẫn động kiếm ý trong đó."

"Con biết rồi, gia gia." Nam hài nhu thuận đáp lại.

"Nha Tử có muốn tương lai cùng viết xuống chữ lợi hại như Kiếm Tiên nọ không?"

Sau đó lão giả sờ lên đầu của nam hài, cười ha hả hỏi thăm.

"Minh Nhi muốn!"

"Ha ha ha!"

Lão giả lại thoải mái cười to một trận, đưa tay sờ tới một cái bao nhét trong ngực, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc nói:

"Gia gia nhất định có thể đưa Nha Tử tiến vào đạo quán tu hành!"

"Đến lúc đó, Nha Tử nhà chúng ta chính là rất giỏi rồi, cho dù gia gia chết cũng nhắm mắt."

"Gia gia không được chết! Phụ mẫu của Minh Nhi không còn, Minh Nhi chỉ còn lại gia gia." Nam hài ôm cổ chân của lão giả, vừa nói vừa khóc nức nở.

"Tốt tốt, gia gia không chết, gia gia còn muốn nhìn thấy Nha Tử lấy tiên tử đấy!"

Khi đang nói chuyện.

Lão giả đã đưa nam hài đi vào phường thị.

Cho đến lúc này, nội tâm kéo căng của lão mới dần dần hạ xuống.

Bây giờ thật sự đã an toàn rồi.

Bước tiếp theo, phải nghĩ biện pháp tìm được nhân vật lớn của đạo quán, đưa phần truyền thừa cổ dâng lên, đổi một cái cơ hội vào đạo quán tu hành cho tôn nhi của mình.

Về phần tại sao lão ta không tự mình tu hành phần truyền thừa này, sau đó lại truyền thụ cho tôn nhi.

Dĩ nhiên là bởi vì, tuy lão giả là tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kỳ, nhưng mà pháp môn sở tu thô bỉ khó chịu không nói, còn không trọn vẹn không đồng đều, dẫn đến lão căn bản là không thể giải thích chân ý của truyền thừa trân quý trên tay.

Tu hành càng là không thể nào.

Lão giả cũng từng nghĩ, có thể thỉnh giáo tu sĩ khác hay không.

Nhưng mà rất nhanh lão đã bỏ qua suy nghĩ này.

Lão biết bên trong vòng tròn tán tu, người có thể có một bộ truyền thừa tu hành nguyên vẹn, làm gì có ai không phải là đầu sỏ một phương.

Tiền tài động nhân tâm, chớ nói chi là một phần truyền thừa tu hành trân quý.

Cho nên càng nghĩ, cuối cùng lão giả quyết định giao phần truyền thừa này cho một vị đại nhân vật nào đó của đạo quán. Lão tin tưởng như thế đủ để đổi lấy cơ hội cải biến vận mạng cho tôn nhi của mình!

Tuy rằng tôn nhi nhà mình đã tu hành qua quan tưởng pháp, đản sinh ra linh thức, không phù hợp yêu cầu vào đạo quán.

Thế nhưng —— không phải cũng là vì bảo vệ tính mạng sao!

Mà sau lưng lão giả không xa.

Bốn đạo ánh mắt lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người trong phường thị.

"Làm sao bây giờ? Bọn họ tiến vào phường thị rồi. Ở trong đó không thể động thủ."

"Quyết không thể bỏ qua truyền thừa!"

". . . Liều mạng! Đại huynh, ta tiến vào phường thị, sau khi tìm được người sẽ nghĩ biện pháp bức bọn họ đi ra, tiếp đó động thủ đoạt truyền thừa. Chỉ cần một trong bốn người chúng ta có thể cầm được truyền thừa mang về, chính là công sức 1000 năm với gia tộc!"

"Tốt, cứ làm như thế!"

. . . .

. . .

Long Trạch phường thị ngay phía trước.

Trương Cảnh cúi đầu xuống, nhịn không được vuốt vuốt mũi, trong ánh mắt lưu lại lấy một tia kinh ngạc khó có thể tiêu tán.

"Đền thờ thật cao, à không phải, là cửa lầu!"

Hơn nữa ——

Trương Cảnh khẽ liếc mắt nhìn qua Quý Bá Thường phía trước, trong lòng không khỏi im lặng một trận.

Hóa ra Long Trạch phường thị ngay ở bên cạnh đạo quán.

Từ chỗ ở xuất phát đến phường thị, chẳng qua cũng chỉ là lộ trình hai canh giờ mà thôi. Nếu như vận dụng linh lực chạy theo trên đường, vậy càng nhanh hơn, thậm chí qua lại cũng không cần một canh giờ.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng, đi tới phường thị một chuyến còn cần tính theo ngày.

"Trương huynh, ngươi có biết phía sau phường thị là ai không?" Phía trước truyền đến giọng nói dương dương đắc ý của Quý Bá Thường.

Từ khi nhận định thiên phú tu hành của Trương Cảnh vượt xa chính mình, Quý Bá Thường đã thay đổi. Hiện giờ y bắt đầu khoe khoang tin tức tu hành giới trước mặt Trương Cảnh, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể tìm về một chút cảm giác thăng bằng trong lòng.

Mà Trương Cảnh cũng vui vẻ nhìn y làm như vậy.

Dẫu sao ai có thể cự tuyệt một người hướng dẫn du lịch miễn phí chứ?

"Quý huynh mời nói!"

"Tồn tại phía sau Long Trạch phường thị, tu sĩ bên ngoài có nhiều cách nói. Thậm chí còn có lời đồn, chỗ dựa của phường thị là một đại nhân vật của đạo quán."

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Trương Cảnh tò mò hỏi.

Tung hoành hơn mười dặm, số lượng tu sĩ vãng lai lên tới ngàn vạn, lợi ích trong đó có thể nghĩ. Nếu không phải nhân vật lớn, ai có thể trấn được tràng tử?

"Ách, thật ra nói như vậy cũng không sai, đúng là nhân vật lớn, chẳng qua không phải một người mà thôi. Sư tỷ nói cho ta biết, phía sau phường thị là 10 cái tiểu đội nhiệm vụ của ngoại viện chúng ta."

"Ngươi là nói—— "

"Đúng vậy, chính là những tiểu đội bá chủ bài danh 10 thứ hạng đầu, cùng với các sư huynh sư tỷ trong tiểu đội đã vào nội môn của đạo quán."

"Khó trách. . ."

Trương Cảnh lập tức giật mình.

Ngay lúc này.

Đạp đạp ——

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa âm thanh càng dần càng dồn dập.

Sau đó Trương Cảnh nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ chợt lóe lên từ bên cạnh.

Ánh mắt nhìn qua từ trên hai thân ảnh.

Lần đầu tiên thấy, hắn đã phát hiện ra vấn đề.

Căn cơ bất ổn, linh lực không tinh khiết, hoặc là tu hành pháp có vấn đề, hoặc là do. . . Tu luyện vào ngã rẽ. Còn nữa, tại sao tiểu hài nhi đó lại thức tỉnh linh thức?

Người này là thế nào?

Trong lòng Trương Cảnh nổi lên nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, vẫn đi theo sau lưng Quý Bá Thường.

Đột nhiên.

"Trương huynh, giờ ta dẫn ngươi đi nơi bán pháp khí nhìn một chút nhé, như thế nào?"

Quý Bá Thường phía trước quay đầu, nhìn qua Trương Cảnh dò hỏi.

"Làm phiền Quý huynh."

"Tiện tay mà thôi."

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Quý Bá Thường, hai người vừa tiến vào phường thị, trực tiếp đi thẳng tới hẻm nhỏ một bên, khi thì quẹo trái, khi thì quẹo phải, tựa như đang đi trong mê cung vậy.

Thật lâu sau đó.

"Đến rồi Trương huynh." Quý Bá Thường chỉ vào một cửa hàng cổ kính phía trước nói: "Pháp khí trong tiệm coi như tiện nghi, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt, đáp ứng đủ nhu cầu bức thiết sử dụng của ngươi trong khảo hạch lần này."

"Dù sao đợi khi chính thức vào ngoại viện, đoán chừng ngươi cũng chướng mắt pháp khí trong phường thị bán."

Nghe vậy Trương Cảnh nhìn tới phía Quý Bá Thường chỉ.

"Có Gian Pháp Khí các?"

Hắn thầm đọc tên cửa tiệm trong miệng, sau đó không tự chủ được cười ra tiếng.

Chủ tiệm đúng là một người thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK