Dưới diễn pháp đài.
Tám người khác chiến đến kiệt lực, hầu như ngay cả đứng cũng không vững, trên mặt lộ ra biểu cảm ngốc trệ, ánh mắt u ám, hình như khó có thể tiếp nhận được kết quả tàn khốc này.
Trên bầu trời, 10 đạo lưu quang hiện lên, hóa thành từng miếng ngọc bội thân phận lẳng lặng trôi lơ lửng tới trước mười người trên diễn pháp đài.
Trong đó có 7 khối hiện ra màu xanh đậm, ba khối khác thì lại là quang huy mờ mịt màu tím nhạt.
Giọng của Lưu sư huynh lần nữa truyền đến.
"Đây là ngọc bội thân phận của các ngươi, cũng là căn cứ để xác minh thân phận đệ tử của đạo viện, ngọc bội khóa lại linh thức, đồng thời ghi chép tin tức trọng yếu về đạo công. Đương nhiên, ngọc bội cũng là một kiện linh khí thật tốt. Chư vị sư đệ sư muội lần đầu sử dụng, cần lạc ấn linh thức của mình lên trên."
"Đa tạ sư huynh!"
Mấy người Trương Cảnh cầm lấy ngọc bội trước người, hô to với Lưu sư huynh trên không trung.
Sau đó, hắn chiếu theo dặn dò của Lưu sư huynh, dùng linh thức của mình thăm dò vào trong ngọc bội.
Trong chốc lát, Trương Cảnh phát giác được trong ngọc bội nhiều hơn một lạc ấn nho nhỏ, có liên hệ chặt chẽ cùng với linh thức bản thân, dường như huyết mạch tương liên vậy.
Cùng lúc đó, linh quang ngoài mặt ngọc bội lập lòe, chậm rãi xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ.
Họ tên: Trương Cảnh
Thân phận: Đệ tử ngoại viện
Đạo công: 50
Hơn nữa ——
Trong mắt Trương Cảnh bỗng dưng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong ngọc bội thậm chí còn có một phương không gian trữ vật, không gian to lớn tựa như có thể đặt một tòa núi nhỏ.
Việc này không khỏi khiến cho Trương Cảnh nghĩ đến túi trữ vật của chính mình.
Cầm ra so sánh, quả thực không vừa mắt.
Trừ bên ngoài điều đó ra, trong ngọc bội còn chữ khắc một đạo pháp thuật phòng ngự, Trương Cảnh nhận ra đạo văn pháp thuật quen thuộc, chỉ liếc qua đã nhìn ra phẩm giai của đạo pháp thuật đó ít nhất cũng là trung phẩm.
Chỉ tiếc hắn không thể chủ động thôi phát.
"Đây là ban thưởng che giấu của bài danh 3 thứ hạng đầu sao?"
Trương Cảnh không khỏi thất kinh.
Vừa rồi lúc những ngọc bội thân phận bay xuống, hắn đã nhạy cảm chú ý tới, ngọc bội thân phận của ba người hắn cùng Trần Tiên Đạo và Trầm Thanh Thanh, so với những người khác thì có màu sắc khác biệt.
Hơn nữa không chỉ là bọn hắn.
Nếu như lúc ấy hắn không nhìn lầm mà nói, ngọc bội thân phận bài danh trước 20 cùng với bài danh 30 thứ hạng đầu cũng có chút khác biệt.
. . .
. . .
"Ngọc bội thật sự có khác biệt!"
Sở Linh Vân cầm ngọc bội thân phận của mình, đặt cùng một chỗ với ngọc bội của Đặng An, sau khi tỉ mỉ so sánh, có chút hoảng sợ nói.
"Tất nhiên rồi, vừa xong ngươi không chú ý tới ba người Trương huynh bọn họ sao, ngọc bội thân phận của họ là màu tím nhạt đấy!"
"Thấy, lúc đó ta đã suy nghĩ rồi, phải chăng bài danh khác biệt, thứ này cũng sẽ khác biệt."
Đặng An cười giải thích nói.
Chẳng khi khi tầm nhìn dời đến trên người Trương Cảnh trên đài, nụ cười trên mặt của gã chậm rãi tan biến, chuyển thành một cỗ nồng đậm khó có thể tin.
Ban đầu ở trên lưng linh hạc, hình ảnh Trương Cảnh chỉ đi theo sau lưng Quý Bá Thường vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, thành tựu của hắn đã lớn đến trình độ như vậy, bỏ lại nhóm người bọn họ ở xa xa sau lưng.
Hơn nữa còn có thể đoán được, sau này chênh lệch giữa song phương sẽ càng lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Đặng An không khỏi nhớ lại lúc trước trong tiểu viện Vũ Minh Nguyên, lúc mình khuyên bảo Trương Cảnh. Bây giờ quay đầu nhớ lại, sao mà lúng túng.
"Có lẽ, ban đầu lúc ở trên lưng Thanh Tiêu Linh Hạc, Trương huynh đã coi chúng ta như những người diễn hài, tựu như đang nhìn một trận trò cười đi."
"Thiệt là, tại sao lúc ấy Quý huynh không nhắc nhở chúng ta chứ? Nhưng mà ha ha, có khi lúc đó y cũng không dự liệu được một màn hôm nay đi?"
Đặng An thì thầm trong lòng, trong mắt tràn đầy cô đơn.
Ở bên cạnh gã.
Hình như cảm giác bầu không khí biến hóa, Sở Linh Vân đồng dạng trở nên bắt đầu trầm mặc.
Dĩ nhiên nàng cũng biết bây giờ Đặng An đang nghĩ cái gì.
Không bao lâu, bỗng thấy Sở Linh Vân khẽ cắn bờ môi, nhỏ giọng nói:
"Đặng huynh, không cần suy nghĩ nữa. Trương huynh bài danh thứ ba, đã trở thành người…không phải cùng một thế giới với chúng ta nữa rồi."
"Đúng vậy ~ "
Mà giờ khắc này, trên một chỗ bệ đá.
"Sư huynh, tiểu đội Bách Xuyên chúng ta còn đi mời chào Trương Cảnh sư đệ nữa không?"
Nam tử mời chào Trương Cảnh ngay từ đầu quay người, yếu ớt hỏi thăm người sau lưng.
"Nếu lúc đó ngươi có thể chiêu mộ Trương sư đệ đến trong tiểu đội chúng ta thì thật tốt biết bao nhiêu, đoán chừng đội trưởng nằm mơ cũng cười tới tỉnh cả ngủ."
"Còn bây giờ, cho dù chúng ta nghĩ, nhưng mấy tiểu đội bá chủ sẽ đáp ứng không?"
Trên mặt người nói chuyện hiện lên một tia tiếc nuối, chỉ về ngay phía trước, trầm muộn không vui đáp.
Nhìn theo phía ngón tay của nam tử chỉ.
Chỉ thấy trên mười bệ đá phía trước nhất bên ngoài đã sớm không còn im lặng như lúc trước.
"Chư vị, ta nghĩ rằng tiểu đội Bàn Long có thể —— "
Nam tử đầu trọc khôi ngô ngồi ngoài cùng bên trái nhếch môi cười nói, nhưng trong giây lát đã bị nam tử ôn nhuận ngồi vị thứ ba trực tiếp cắt ngang:
"Lộ sư huynh, kính xin có chừng mực!"