Một hơi thở, lại như là hai hơi thở. . .
Thời gian bên ngoài mới chỉ trôi qua rất ngắn, nhưng giờ khắc này trong ý thức của Trương Cảnh giống như đã trải qua mấy tháng rồi vậy.
Trong khoảng thời gian dài đó, việc duy nhất Trương Cảnh có thể làm, chính là không ngừng tu hành Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp.
Một lần lại một lần thử nghiệm.
Một phen lại một phen cảm ngộ.
Nhận thức của hắn đối với Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp, hoặc là nói Quan Tưởng Pháp càng dần càng sâu sắc hơn.
Thiên địa có linh khí, linh quang uẩn dưỡng vạn vật, nhưng thân thể phàm nhân như khúc gỗ mục, khó có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh khí, càng không thể nào thu nạp lấy cho mình.
May mà đại đạo vô thường, mệnh vô định số.
Nhân tộc lấy thân thể nhỏ yếu, thai nghén linh thần Tiên Thiên.
Linh thần yếu ớt, chỉ có lấy phương pháp tưởng tượng, mượn vạn linh cường tráng trong thiên địa, mới có thể cảm ứng thấy linh khí, tiếp theo diễn hóa ra thần thông vô lượng.
"Cho nên tu hành tiên đạo trong phương thế giới này, thật ra là hấp thu chất dinh dưỡng từ trong 'thiên địa vạn linh', từ đó làm lớn mạnh linh thần bản thân, thậm chí bước lên con đường trường sinh bất hủ."
Trương Cảnh bỗng dưng mở to mắt, như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới trong Đạo Đức Kinh kiếp trước có nói: Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.
Ý tứ trên mặt chữ của nó lại có vài phần giống với tiên đạo của thế giới này.
Chẳng lẽ nói, Đạo Đức Kinh còn có cách giải thích khác. . .
Nghĩ tới đây, Trương Cảnh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Nhân tộc dùng loại phương pháp này tu hành, 'thiên địa vạn linh' người ta có thể đáp ứng sao? Có bị ăn đòn hay không?
Nhưng mà nghĩ lại.
Nếu như tiên đạo có thể truyền thừa phát triển đến bây giờ còn chưa đoạn tuyệt, đồng nghĩa là những đại năng sừng sững trên đỉnh tiên đạo, thực lực tất nhiên mạnh mẽ tới cực đoan.
Ít nhất để cho những thứ gọi là 'thiên địa vạn linh' không dám giơ chân lật bàn.
Như thế xem ra, tu tiên thật sự rất có tiền đồ!
Trương Cảnh phục hồi tinh thần lại, hắn cảm giác được chỗ mi tâm mơ hồ có chút đau đớn, nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ.
Từ hiệu quả thực tế xem ra, đúng là Tâm Nhãn pháp chủng có thể trở thành máy gia tốc tu hành.
Nhưng mà vấn đề sức bền. . . Cũng thực làm cho người ta đau đầu.
Càng nghĩ, Trương Cảnh phát hiện, cũng chỉ có thể đợi đến lúc Quan Tưởng Pháp nhập môn, linh thần bản thân lớn mạnh hơn mới có thể thay đổi hiện trạng bây giờ.
Hắn nhìn tới phía ngọc phù.
« Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp • chưa nhập môn (4/50) »
"Dưới trạng thái Tâm Nhãn tu hành Quan Tưởng Pháp, quả nhiên có thể đẩy nhanh tiến độ trên diện rộng, nếu như về sau cứ dùng phương pháp này tu hành, ta đại khái chỉ cần chín ngày là có thể thành công nhập môn."
"Như vậy có thể vượt xa thời gian 30 ngày mà khảo hạch đạo quán yêu cầu!"
"Chắc thành tích của ta cũng có thể coi như là ưu tú đi."
"Đúng rồi, khi Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp đạt tới cấp 1, có phải cũng sẽ xuất hiện một kỹ năng đặc tính không?"
Trong mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ mơ ước, hắn cảm thấy con đường phía trước quả thật đang bừng sáng.
Nhưng hắn cũng không quên, lúc trước kỹ năng « Tam Thư Lục Kinh » nhập môn chỉ cần có 10 điểm kinh nghiệm, ít hơn nhiều so với « Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » 50 điểm.
"Cũng không biết sau khi « Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » đạt đến cấp mười, sẽ thuế biến ra pháp chủng cường đại cỡ nào. . ."
Tâm thần buông lỏng.
Cảm giác buồn ngủ mãnh liệt lập tức ập tới.
Trương Cảnh nằm ở trên giường, mắt đã không mở ra được nữa rồi, nhưng trong miệng hắn vẫn còn lẩm bẩm: "Hình như ta. . . Đã quên mất thứ gì."
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau.
Giảng Pháp đường.
Trên đài.
Khuôn mặt thô kệch của Vương giáo tập phối hợp với một bộ áo trắng, ít nhiều lộ ra có chút không hài hòa.
Cũng may Quan Tưởng Pháp truyền ra từ trong miệng gã lại cực kỳ tinh diệu, trực tiếp khiến cho người phía dưới không để mắt đến quần áo, cũng không lộ ra vẻ đột ngột.
Chẳng được bao lâu.
"Các ngươi có nghi vấn gì trong tu hành, hiện giờ có thể nói ra," Vương giáo tập mở miệng nói.
Vừa dứt lời.
Trương Cảnh trông thấy Sở Linh Vân phía trước lập tức đứng lên, ôn nhu hỏi:
"Xin hỏi giáo tập, thuần nguyên linh quang vô hình vô tướng, nên xác định như thế nào, liệu ta tưởng tượng ra phải chẳng có sai lầm? Nếu như có sai lầm lại nên làm như thế nào?"
"Rất tốt, xem ra ngươi cách nhập môn quan tưởng pháp đã không xa."
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Vương giáo tập nhìn tới Sở Linh Vân xuất hiện một chút hài lòng.
Tiếp theo gã giải thích nói:
"Thuần nguyên linh quang vô tướng mà trọng ý, cái gọi là thiên diện một người, chỉ cần tưởng tượng lĩnh ngộ ý cảnh thuần khiết trong hậu của thuần nguyên linh quang là không có gì đáng ngại."
Dứt lời, hình như nghĩ tới thứ gì, ánh mắt của Vương giáo tập ngưng tụ, nhắc nhở đối với mọi người phía dưới:
"Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp là một trong Quan Tưởng Pháp cơ sở, cũng là phương pháp ôn hòa nhất, ý cảnh trung dung thuần hậu, nếu nhiều lần xoắn xuýt về hình và tướng của nó, ngược lại rơi xuống tầm thường."
"Chúng ta hiểu rồi giáo tập!"
Tất cả mọi người nhao nhao đáp.
"Còn ai có vấn đề?"
"Giáo tập, xin hỏi. . ." Đồng dạng đệ tử thế gia Đặng nguyên ngồi phía trước nhất đứng lên hỏi.
. . .
Mà sau đó, Trương Cảnh thấy bốn người Quý Bá Thường phía trước liên tục không ngừng đưa ra từng vấn đề, Vương giáo tập thì nhằm vào mỗi một vấn đề, cho ra câu trả lời rõ ràng dễ hiểu.
Hơn nữa, nương theo Vương giáo tập trả lời.
Trương Cảnh phát hiện trên mặt bốn người bọn họ không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm thể hồ quán đỉnh.
Hiển nhiên thu hoạch không nhỏ.
Ngoài ra, còn có mấy người đồng dạng đưa ra vấn đề khó khăn mình gặp phải lúc tu hành Quan Tưởng Pháp, nhưng mà so sánh với vấn đề bốn người Quý Bá Thường đưa ra cũng có chút dễ hiểu.
Nhưng đây cũng chỉ là tương đối mà nói.
Dẫu sao dưới đài, ngoại trừ những người này cùng với Trương Cảnh ra, những người còn lại tuyệt đại đa số đều là vẻ mặt mờ mịt, tựa như đang nghe thiên thư vậy.
Trương Cảnh không khỏi líu lưỡi.
Hắn vốn còn muốn thỉnh giáo Vương giáo tập giải đáp một chút nghi ngờ mình gặp phải ngày hôm qua.
Nhưng mà hiện giờ xem ra. . . Vẫn là im lặng đợi đến lúc Quan Tưởng Pháp nhập môn rồi hãy nói vậy.
Trương Cảnh chợt nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân lúc rời đi.
Trên đời khó đoán nhất chính là nhân tâm, mình còn chưa có tiến vào đạo quán, nếu như quá mức tỏ ra hạc giữa bầy gà, vạn nhất. . .
Dù sao đối với Trương Cảnh mà nói, chỉ cần luyện tập là có thể gia tăng độ thuần thục của kỹ năng, một khi độ thuần thục đầy, kỹ năng có thể trực tiếp thăng cấp.
Việc Quan Tưởng Pháp nhập môn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới khảo hạch, vậy hết thảy đều cầu ổn định mà tiến tới!
"Nếu như không có ngọc phù, ta có thể cũng giống như những người vẻ mặt mờ mịt này đi, ài, không đúng, nếu như không ngọc phù, ta khả năng còn chưa có tư cách tham gia khảo hạch của đạo quán."
Trái lại bốn người Quý Bá Thường.
Chênh lệch giữa trăm họ bình thường cùng đệ tử thế gia tu hành không khỏi lớn đến mức không hợp thói thường.
"Chỉ là, tại sao đạo quán lại thiết lập khảo hạch như vậy?" Trương Cảnh có chút khó hiểu: "Bởi vì như vậy, người bình thường trừ phi có cơ duyên đặc thù, hoặc là thiên kiêu chân chính có thể dựa vào thiên phú lỗ mãng xuyên qua hết thảy, nếu không rất khó có thể bắt kịp thậm chí vượt qua những thứ đệ tử thế gia tu hành đó."
Vận khí thật sự trọng yếu như vậy sao?
Thấy thế nào cũng không giống như là một cái phương thức chọn lựa đệ tử truyền thừa bình thường.
Mà vào lúc này.
Ánh mắt của Vương giáo tập liên tục đảo qua bốn người Quý Bá Thường, cùng với mấy người vừa mới đưa ra nghi vấn và băn khoăn khác.
"Xem ra người có thể thành quả thông qua khảo hạch đạo quán lần này chỉ có bấy nhiêu đây. Nhất là bốn người đệ tử thế gia, có cơ hội thu được đánh giá Ất đẳng?"
Suy nghĩ một chút, Vương giáo tập mở miệng nói:
"Đúng rồi, ta nghĩ mình cần phải chia sẻ một tin tức cho các ngươi biết."
"Trong đệ nhị lâm viện, có một đệ tử trẻ tuổi gọi là Trầm Thanh Thanh, qua một đêm đã thành công tu hành Quan Tưởng Pháp tới nhập môn, thành công thông qua khảo hạch, tổng hợp đánh giá —— Giáp đẳng!"