Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Bên trong một gian nhà đá vang lên tiếng động sột soạt.
Chỉ chốc lát sau đã trông thấy Trương Cảnh mặc quần áo tử tế tinh thần mười phần đẩy cửa bước ra, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ đánh giá tình huống bên ngoài.
Hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ.
Rõ ràng là tháng 11, nhưng ở trên đảo lại vẫn dạt dào sắc xanh như cũ.
Bốn phía thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim hót.
Những căn nhà đá nhỏ hẹp cách phía sau hắn không xa cũng không sai biệt lắm liên tiếp có ánh sáng từ khe cửa lộ ra.
Hiển nhiên không ai dám quên lời Vương giáo tập nhắc ngày hôm qua.
Lại quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng, Trương Cảnh không khỏi cười tự nhủ:
"Hôm qua thật sự quá muộn, không kịp quan sát cẩn thận, hôm nay vừa nhìn qua, tuy nói nhà đá là chỗ ở Bính đẳng kém nhất, nhưng trên thực tế cũng không tệ lắm nha."
"Ngoại trừ hơi nhỏ. . ."
Không sai.
Ngày hôm qua Trương Cảnh vốn định chọn nhà trệt Ất đẳng, ít nhất thoạt nhìn còn như một chỗ ở.
Nhưng mà sau khi hỏi qua nô bộc, hắn quyết đoán quay đầu đi tới nhà đá.
Không có nguyên nhân khác, thuần túy là bởi vì bạc.
Nếu như lựa chọn nhà trệt, bạc trong tay hắn chỉ còn lại không tới 5 lượng.
Mà ngày hôm qua Trương Cảnh cũng đã được chứng kiến phong cách của đạo quán, tuyệt đối rằng không chỉ nơi trú ngụ ra, những địa phương khác cũng cần hao phí bạc.
Để có thể đảm bảo đạt được mục đích, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.
Cũng may nhà đá chỉ là thoạt nhìn bên ngoài có chút đơn sơ, nhưng bên trong lại đầy đủ mọi thứ. Có giường có bàn có ghế, đệm chăn muôi chậu các loại vật phẩm, không thiếu thứ gì.
Trương Cảnh lấy ra lương khô từ trong túi, đơn giản ăn một chút.
Sau đó tính toán thời gian, háo hức không thể chờ đợi được đi đến phía Truyền Pháp đường.
Bước chân có chút tung tăng.
Tâm tâm niệm niệm mấy năm, rốt cuộc đã nghênh đón giờ khắc này.
Thẳng đường đi tới.
Trương Cảnh chú ý tới, trong đám người Hội Châu tới lần này, tuyệt đại đa số đều lựa chọn giống như mình.
Chỉ có lác đác hơn mười người ở trong nhà trệt.
Xem qua quần áo không phú tức quý.
Về phần tiểu viện Giáp đẳng, không ngoài dự kiến chỉ có bốn người Quý Bá Thường.
Khi Trương Cảnh đi ngang qua khu vực tiểu viện, vừa đúng lúc đụng phải Quý Bá Thường lẳng lơ mười phần bước ra từ trong tiểu viện.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trên mặt Quý Bá Thường lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ kèm theo vẻ hèn mọn bỉ ổi, tay trái xòe quạt tranh, chậm rãi đi đến trước mặt Trương Cảnh.
. . .
"Trương huynh, tại sao tối hôm qua không lựa chọn —— "
Bên trong Truyền Pháp đường.
Quý Bá Thường ngồi trên bồ đoàn phía trước nhất trên bỗng nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi.
Ở phía sau y.
Trương Cảnh đang muốn trả lời, nhưng bỗng có một trận tiếng bước chân nặng nề vang lên trong Truyền Pháp đường, cắt đứt Quý Bá Thường.
Quý Bá Thường nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Trương Cảnh đồng dạng nhìn tới Vương giáo tập đột ngột xuất hiện trên đài.
"Rất tốt." Vương giáo tập liếc mắt nhìn mọi người ngồi ngay ngắn dưới đài, hài lòng nói: "Xem ra không có ai tới muộn. Vậy thì chúng ta trực tiếp vào chính đề."
Dứt lời.
Chỉ thấy Vương giáo tập đưa tay qua cái túi da thú đen nhánh bên hông một vòng, trong tay chốc lát nhiều hơn một khối ngọc giản.
Ngọc giản sáng long lanh, mặt ngoài mơ hồ có một bức hình vẽ thần bí do phù văn nào đó phác hoạ mà thành.
Dưới đài, ánh mắt của Trương Cảnh co rụt lại.
Bởi vì ngồi ở hàng thứ hai, cho nên hắn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Khối ngọc giản nọ rõ ràng chính là đột ngột xuất hiện ở trong tay Vương giáo tập.
Ánh mắt của Trương Cảnh không tự giác đảo qua túi da thú màu đen bên hông Vương giáo tập, trong lòng nổi lên suy đoán, đây hẳn là một loại pháp khí không gian.
"Giới tử nạp Tu Di sao?"
Về phần khối ngọc giản nọ——
"Khối ngọc giản này, bên trong ghi chép một trong pháp môn tu hành căn bản của Long Hồ đạo quán, gọi là 《 Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp 》."
Giọng nói của Vương giáo tập lần nữa vang lên.
Nhất thời, khối ngọc giản lập tức hấp dẫn hầu như tất cả ánh mắt nóng rực của mọi người phía dưới.
Từng người kích động muôn phần.
Mục đích bọn họ tới tham gia khảo hạch của đạo quán là gì, không phải bởi vì bước vào tiên đạo sao? Bây giờ một phần pháp môn tu hành đang ở ngay trước mắt, trong lòng tự nhiên kích động muôn phần.
Trương Cảnh đồng dạng một mực tập trung tới ngọc giản, chỉ là trên mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Ngọc phù bàng thân, hơn nữa Tâm Nhãn pháp chủng cùng với U Long Thôn Hư đạo vận tồn tại, hắn có đầy đủ tự tin thông qua khảo hạch, bước vào tiên đạo.
Cho nên Trương Cảnh có thể kềm chế kích động trong nội tâm.
Trên đài, ánh mắt sắc bén của Vương giáo tập đảo qua trên mặt mỗi người dưới đài, như muốn xem thấu tất cả mọi người.
Đệ tử của tiên đạo thế gia sao? Thậm chí có tới bốn người.
Chẳng lẽ trong trận khảo hạch đạo quán lần này, đệ thất lâm viện của ta muốn đại phóng dị sắc rồi hả? Nếu như có thể ở trong bình xét tổng hợp tiến vào ba thứ hạng đầu, vậy sẽ được ban thưởng bao nhiêu đạo công. . .
Nghĩ tới đây, Vương giáo tập lên giọng, nghiêm túc nói:
"Lần này quy tắc khảo hạch của đạo quán như sau: "
"Sau khi tất cả mọi người học tập 《 Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp 》, đều có 30 ngày tu hành."
"Sau 30 ngày, người hoàn thành quan tưởng phương pháp nhập môn sẽ thông qua khảo hạch, tiến vào ngoại viện Long Hồ đạo quán tu hành; mà người không thông qua sẽ bị xóa đi ký ức tương quan tới 《 Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp 》, lại đưa trở về thư viện của riêng mình."
Tiếng nói hạ xuống.
Những người dưới đài vừa xong vẫn còn kích động giống như đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh, trong khoảnh khắc trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoảng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong Truyền Pháp đường cũng bắt đầu ngưng trệ.
"Đều nghe rõ rồi chứ?" Giọng nói thô kệch của Vương giáo tập nổ vang bên tai mọi người.
"Đã nghe rõ."
Tất cả mọi người đồng thời mở miệng đáp.
Vương giáo tập nhẹ gật đầu, duỗi tay ra, trên đầu ngón tay hiện lên một đạo bạch mang, ngọc giản lập tức thoát ly khỏi trong tay, trôi lơ lửng ở trước người.
Mắt nhìn bốn người Quý Bá Thường ngồi ở phía trước nhất.
Sau đó khối ngọc giản trực tiếp bay thẳng tới Sở Linh Vân ở chính giữa.
"Ngươi tên là gì?"
"Giáo tập, ta tên là Sở Linh Vân."
"Sở Linh Vân?" Vương giáo tập dừng một chút, "Sở. . . Khục khục, Linh Vân à, tạm thời ta đưa ngọc giản này cho ngươi đảm bảo, cần phải để cho tất cả mọi người trong hôm nay có thể học được《 Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp 》."
"Giáo tập yên tâm, Linh Vân nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Sở Linh Vân ngóc đầu lên, biểu cảm nghiêm túc.
"Ừ, lúc học tập dán ngọc giản đến mi tâm, thử tập trung tinh thần, câu thông với ngọc giản là được."
"Linh Vân hiểu rõ."
Sau đó, Vương giáo tập nhìn mọi người phía dưới đài cười nói:
"Hôm nay sau khi luyện được phương pháp quan tưởng, là có thể thử nghiệm tưởng tượng tu hành, chỗ cần phải chú ý, bên trong truyền thừa đều đã đánh dấu nói rõ. Ngày mai một khắc giờ mão, ta lại giảng đạo ở chỗ này, người nào có ý nguyện có thể tới nghe."
Dứt lời.
Một đạo quang mang hiện lên, thân ảnh của Vương giáo tập tan biến khỏi Giảng Pháp đường.
Tại chỗ.
Sở Linh Vân đứng dậy, giữa lông mày lộ ra một tia vui vẻ nhu hòa:
"Chư vị, tạm thời mời mọi người ở lại trong Giảng Pháp đường, đợi sau khi luyện được phương pháp quan tưởng Vương giáo tập truyền thụ cho lại trở về cũng không muộn. Bởi vì nhiều người, cho nên an bài tu luyện tự nhiên phải phân trước sau, kính xin mọi người thứ lỗi."
"Vì biểu đạt áy náy, ba ngày sau, Linh Vân sẽ chuẩn bị tốt cơm canh ở Linh Thực đường, hy vọng chư vị hân hạnh đón tiếp."
Sở Linh Vân chắp tay với tất cả mọi người, trong giọng nói mềm mại đáng yêu lại có vài phần phóng khoáng.
"Sở tiên tử khách khí."
"Đúng vậy, Sở tiên tử ngài cứ nói một câu cũng được, ta xem ai dám không phục Sở tiên tử an bài."
"Đúng vậy đúng vậy, Sở tiên tử ngài cứ tùy ý an bài đi."
. . .
Phía dưới nhao nhao ủng hộ.
"Đã như vậy, trước hết Linh Vân tạ ơn chư vị."
Sau khi Sở Linh Vân nói xong, lại quay đầu nhìn ba người Quý Bá Thường, bàn tay trắng nõn chỉ vào ngọc giản hỏi: "Ba vị thế huynh ai tới trước?"
"Linh Vân không cần như thế, nếu như giáo tập đã chọn ngươi, vậy ngươi tu luyện trước đi là được." Vũ Minh Nguyên vội vàng từ chối nói.
Đặng nguyên và Quý Bá Thường đều không hẹn mà cùng nhìn qua Vũ Minh Nguyên, sau đó nhẹ gật đầu về phía Sở Linh Vân, ý bảo nàng tu luyện trước.
"Vậy Linh Vân không khách khí nữa."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Sở Linh Vân hiện lên một tia màu hồng, áp ngọc giản vào mi tâm sau đó nhắm mắt lại.
. . .
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc tới gần chập tối, rốt cuộc đến phiên Trương Cảnh.
Tư cách một trong được an bài tiếp nhận truyền thừa sau cùng, hắn sớm đã diễn luyện động tác sử dụng truyền thừa ngọc giản trong lòng hơn mười lượt.
Cho nên sau khi cầm được ngọc giản, Trương Cảnh không có nửa khắc do dự, trực tiếp áp ngọc giản vào trên mi tâm, thử điều động tinh thần, câu thông ngọc giản.
Chỉ một thoáng.
Từng đạo tin tức dồi dào phức tạp tràn ra, trực tiếp bao phủ ý thức của Trương Cảnh.
Trên ngọc phù thần bí.
Một nhóm chữ nhỏ mới chậm rãi hiện ra.
« Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp • chưa nhập môn (0/50) »