• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nhất thời, dưới sự điều khiển của Trương Cảnh, phi kiếm và Thủy Vân Thuẫn khi thì xâm lược như lửa, khi thì thế tiến như rừng.

Đủ loại cảm ngộ khi điều khiển pháp khí hiện ra, khiến cho Trương Cảnh khống chế phi kiếm cùng Thủy Vân Thuẫn càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Hai kiện pháp khí một công một thủ, tựa như đan dệt thành một tấm lưới to lớn kín không kẽ hở, gắt gao phong tỏa khôi lỗi.

Cuối cùng vào hơi thở thứ 27, khôi lỗi bị Trương Cảnh cứng rắn nện xuống diễn pháp đài.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

"Trương Cảnh, thông qua." Giọng nói của Lưu sư huynh hợp thời vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

Trương Cảnh thu hồi pháp khí, sắc mặt bình tĩnh đi xuống phía dưới.

Diễn pháp đài thứ mười bên cạnh.

Bành! Bành! Bành!

Công kích của khôi lỗi giống như mưa to gió lớn, Vũ Minh Nguyên sắc mặt trắng bệch thao túng pháp khí, đau khổ chống đỡ công kích một lần kinh khủng hơn một lần.

Linh lực của Luyện Khí tầng một gần như đã tiêu hao hầu hết không còn, linh quang trên pháp khí cũng ảm đạm tới cực điểm.

"Năm hơi thở, bốn hơi thở, ba hơi thở. . ."

Vũ Minh Nguyên trước mắt biến thành màu đen, trong miệng thì thầm thời gian còn lại.

"Vũ Minh Nguyên, thông qua."

Khi giọng nói của Lưu sư huynh vang lên, Vũ Minh Nguyên giống như nghe thấy âm thanh của thiên nhiên vậy.

Đường vân pháp thuật của cấm chế trên người khôi lỗi dần dần dập tắt.

Vũ Minh Nguyên không nhịn được nữa, thân thể mềm nhũn té xuống trên mặt đất. Gã ta cũng bất chấp hình tượng gì đó, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Mà đúng lúc này, thân ảnh chậm rãi rời đi của Trương Cảnh trên diễn pháp đài thứ chín đập vào mắt của gã ta.

Gã ta không khỏi nhìn tới con khôi lỗi ngã xuống dưới đài, trong lòng sinh ra một tia may mắn:

May mà lúc trước mình kịp thời nhận lỗi, bằng không bây giờ sợ là. . .

Trên một bệ đá bên ngoài.

"Sư đệ, đó chính là Trương Cảnh ngươi từng mời qua, nhưng bị cự tuyệt?"

"Đúng vậy, sư huynh."

"Luận thiên phú, chính là đánh giá Ất đẳng; về phần tâm tính, gặp địch không loạn, thời cơ công thủ đều lựa chọn rất tốt, là một hạt giống tốt. Như vậy đi sư đệ, đợi sau khi khảo hạch bài danh kết thúc, phiền ngươi đại biểu tiểu đội Bách Xuyên chúng ta lại tới mời một lần nữa."

"Sư huynh, lúc trước hắn đã cự tuyệt rồi—— "

"Vậy sư đệ ngươi lại tăng điều kiện cao hơn một chút, cái gì cự tuyệt mà không cự tuyệt, đơn giản là điều kiện chúng ta đưa ra không đạt tới yêu cầu của hắn mà thôi."

"Đạo công rút ba thành?"

"Quy củ này không thể phá, nghĩ biện pháp bắt tay vào làm từ phương diện khác."

. . .

"Trương huynh, tu vi của ngươi là. . . Luyện Khí tầng hai sao? !"

Quý Bá Thường ngơ ngác nhìn Trương Cảnh, có phần khiếp sợ nói.

"Đều là may mắn, đều là may mắn." Trương Cảnh khiêm tốn đáp lại.

"Ha ha, lại là may mắn. . ."

Quý Bá Thường nhìn Trương Cảnh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Từ lúc mới bắt đầu vào đệ thất lâm viện, rồi tu luyện Quan Tưởng Pháp nhập môn, đến dẫn khí nhập thể, lại tới bây giờ, cả quá trình chưa đủ một tháng.

Mà trong khoảng thời gian ngắn đó, y trơ mắt nhìn vị Trương huynh từ rớt xa xa ở phía sau, đến vẻn vẹn tu luyện Quan Tưởng Pháp nhập môn chỉ kém một ngày so với chính mình, tới bây giờ tu vi đã tiến vào Luyện Khí tầng hai trước y một bước ——

Hết thảy đều giống như đang nằm mơ vậy, khoa trương đến không chân thực.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, Quý Bá Thường cảm thấy có khi Trương huynh chưa hẳn đã kém hơn so với hai vị yêu nghiệt Giáp đẳng.

Nhưng mà sau một khắc, y lại lắc đầu.

Mình đang suy nghĩ cái gì đấy.

. . .

"Trần Tiên Đạo, diễn pháp đài thứ nhất."

Giọng nói của Lưu sư huynh bỗng nhiên vang lên, lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người. Bao gồm cả Trương Cảnh ở bên trong, mọi người đồng loạt chen lấn tới diễn pháp đài thứ nhất.

Trên bệ đá bên ngoài.

Vừa nghe thấy cái tên này, rất nhiều người của tiểu đội nhiệm vụ lập tức dừng nói chuyện phiếm, ánh mắt không tự giác nhìn tới phía bệ đá thứ nhất.

Chỗ đó có một nam tử đầu trọc thân hình khôi ngô ngồi xếp bằng, linh lực chấn trên người động cực kỳ dữ dằn, giống như một tòa núi lửa sắp sửa phun trào vậy.

"Đó chính là. . . một trong hai vị yêu nghiệt Giáp đẳng lần này, Trần Tiên Đạo?"

Trong đám người, Trương Cảnh nhìn qua đạo thân ảnh cao lớn bước lên pháp đài, trong lòng không khỏi nổi lên một tia hiếu kỳ.

Hắn nghe nói người này vẫn luôn tu hành trong động phủ trên hòn đảo của tiểu đội Bàn Long xếp hàng thứ nhất, cho nên tới tận bây giờ đều chỉ nghe kỳ danh, không thấy thân ảnh.

Bây giờ rốt cuộc đã nhìn thấy người sống!

Đương nhiên, thay vì để ý tới hình dáng, Trương Cảnh càng hiếu kỳ với tu hành pháp thượng phẩm mà đối phương tu luyện hơn.

Trên đài.

Thân hình khôi lỗi mơ hồ một trận, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước người của Trần Tiên Đạo.

Đến rồi!

Cõi lòng của Trương Cảnh khẽ động, trực tiếp mở ra Tâm Nhãn.

Chỉ thấy thân thể của Trần Tiên Đạo lập tức thẳng tắp, lại bỗng nhiên làm cho người ta một loại cảm giác quái dị như cự thần chống trời, từng đám đạo văn đỏ thẫm nóng rực như lửa bao trùm khắp toàn thân.

Một quyền đấm ra!

Lấy quyền công quyền!

Ầm!

Khôi lỗi lại bị Trần Tiên Đạo một quyền đập bay ra ngoài.

"Trần Tiên Đạo, thông qua."

Giọng nói của Lưu sư huynh vang lên.

"Trời ơi! Trương huynh ngươi có nhìn thấy không?"

Quý Bá Thường la thất thanh, biểu cảm trên mặt bởi vì kinh ngạc quá độ mà biến hình.

"Có."

Trương Cảnh cười hồi đáp, trong mắt hiện ra một tia kích động khó có thể che giấu.

Hắn thật sự thấy được!

Vừa xong trong cảm giác của Tâm Nhãn, lúc Trần Tiên Đạo ra tay, trên nắm quyền quấn quanh lấy một tia đạo vận không rõ cực kỳ nhỏ.

Xuyên thấu qua sợi đạo vận nọ, dường như Trương Cảnh đã thấy một cự thần toàn thân thiêu đốt hỏa diễm kinh khủng màu đỏ thắm.

Hiện giờ hắn đã có thể xác định, tu hành pháp thượng phẩm, có liên quan cùng với đạo vận!

——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK