Từng điểm ánh sáng màu xanh xuất hiện, chớp mắt đã phủ kín khắp tầm mắt.
Một đạo khí thế kinh khủng khó nói lên lời từ trên không trung khuynh ập tới.
Trương Cảnh không bị khống chế cúi đầu, trong lòng chợt sinh ra một cỗ kích động muốn quỳ xuống đất, đồng thời cảm giác hít thở không thông nồng đậm làm cho hắn theo bản năng há to mồm, trái tim càng như đánh trống, dồn dập đập vang.
Toàn bộ lông tơ trên người đều dựng thẳng lên.
Loại cảm giác này giống như là sinh vật thấp cấp đối mặt với sinh vật cao cấp vậy, khiến cho người ta sinh ra sợ hãi từ trong tâm hồn!
"Đó là tiên hạc sao?"
Trương Cảnh vội vàng nhìn qua.
Hắn thấy phía sau ánh sáng màu xanh mơ hồ có một đạo thân ảnh giống như hạc cực lớn.
Tiếp theo hắn rất tốn sức để quay đầu lại.
Phát hiện những người khác đều đang vùi đầu rất thấp, thân thể giống như không thể ngừng run rẩy.
Ngoại trừ Quý Bá Thường!
Người này cúi đầu, nhưng biểu hiện trên mặt lại cực kỳ bình thản.
Phát hiện Trương Cảnh đang nhìn mình, hai mắt nhỏ của Quý Bá Thường thậm chí còn chớp chớp, xòe quạt giấy trên tay ra, cực kỳ bựa phe phẩy hai cái.
Trương Cảnh nhìn vào ánh mắt của đối phương, lập tức cảm thấy có chút quái dị.
Trời lạnh ngươi phe phẩy quạt coi như bỏ đi, tạm thời cho là thiếu niên ra vẻ, nhưng ngươi nháy mắt về phía một người nam nhân khác, chẳng lẽ không biết loại hành vi này vô cùng. . .
Trương Cảnh không để lại dấu vết lui ra phía sau một bước nhỏ.
Đúng lúc này.
"Phía dưới chính là Liễu sư đệ của Vĩnh Yên thư viện?" Đột nhiên từ giữa không trung truyền ra một giọng nói trong sáng ôn hòa.
"Chính là Liễu Tam Nghĩa, cung nghênh sư huynh." Liễu phu tử cung kính tiếng đáp.
"Ha ha, những tiểu tử này chính là người mà sư đệ chọn trúng năm nay sao? Ừ, không tệ, coi như Vĩnh Yên thư viện cho ra hạt giống tốt."
"Sư huynh quá khen."
Khi hai người đang nói chuyện, một đạo bóng mờ giống như mây đen khổng lồ chậm rãi bao trùm hạ xuống.
Trương Cảnh không khỏi ngẩng đầu.
Tiến vào tầm nhìn rõ ràng là hai chiếc chân hạc mượt giống như bạch ngọc.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên.
Lông vũ trắng noãn to như tiểu thụ, từng cọng lóe lên linh quang màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng thần thánh bất phàm.
Có lẽ là do đứng quá gần, cho nên mặc dù Trương Cảnh toàn lực ngửa đầu ra sau cũng không có cách nào thấy được toàn cảnh của tiên hạc, hắn chỉ cảm giác trước mặt mình đột ngột hiện lên một tòa núi lông vũ cao hơn mười trượng, cảm giác mười phần áp bách.
"Tiên hạc này…không khỏi quá cao rồi đi!" Trương Cảnh líu lưỡi.
Giọng nói ôn hòa lại lần nữa vang lên.
"Liễu sư đệ, nếu như người đã ở đây rồi, vậy ta sẽ trực tiếp dẫn bọn họ về đạo viện đây."
"Làm phiền sư huynh hộ tống rồi."
"Nhiệm vụ mà thôi, nói gì tới làm phiền."
Tiếng nói hạ xuống, Trương Cảnh lập tức cảm thấy một cỗ sức mạnh nhu hòa nhẹ nhàng nâng mình lên.
Đồng thời bay lên trên không cùng hắn còn có Quý Bá Thường cùng với hơn 10 học sinh thư viện khác.
Cảnh vật trên mặt đất dần trở nên nhỏ bé.
Thậm chí Trương Cảnh có thể nhìn được người đi trên đường phố, nhưng dường như đối phương không thấy tiên hạc cực lớn bên cạnh vậy, chỉ vội vàng tiến về phía trước.
Không bao lâu.
Một nhóm mấy người Trương Cảnh đã đứng trên tấm lưng rộng lớn của tiên hạc.
Bên tai truyền đến từng trận gió mạnh gào thét.
Không xa phía sau.
Một căn nhà gỗ phong cách cổ xưa đặc biệt gây chú ý chiếu vào trong mắt của mọi người.
Mà ngay phía trước là một người nam tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng, thoạt nhìn mới chỉ chừng 20 tuổi.
Nam tử mặc áo bào xanh, đầu đội bạch ngọc quan trắng noãn, sắc mặt ôn nhuận, hai mắt hơi khép, bộ dáng thần du thiên ngoại.
"Bái kiến tiên trưởng."
Mấy người Trương Cảnh đồng loạt khom người hô về phía nam tử.
"Ừm." Nam tử mở hai mắt ra, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như các ngươi đã được Liễu sư đệ chọn trúng, vậy khi tới Long Hồ đạo quán khảo hạch phải toàn lực ứng phó, chớ để cho y thất vọng mới đúng."
"Tạ tiên trưởng khuyên bảo!"
Mấy người Trương Cảnh đồng thanh kêu lên.
"Nếu như không còn việc gì thì tiến vào trong nhà gỗ đi, cũng có thể tự do hành động trên lưng Thanh Tiêu Linh Hạc, nhưng không được lớn tiếng ồn ào."
"Chúng ta cẩn tuân theo lời dạy bảo của tiên trưởng."
Nam tử nghe vậy khẽ gật đầu, lần nữa nhắm mắt lại.
Đám người Trương Cảnh bước chân thật khẽ, chậm rãi lui về phía sau, sợ quấy nhiễu tới vị tiên trưởng trước mắt.
Nhưng không ngờ một khắc sau, 'đất trước mặt' bỗng dưng run rẩy, một đoàn người lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo, Trương Cảnh vội vàng nằm rạp trên mặt đất mới khiến thân thể ổn định.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy linh hạc dưới chân đột nhiên giương cánh, nhẹ nhàng khẽ vỗ, đột ngột bay lên từ trên mặt đất, xông thẳng lên trời.
Trong khoảnh khắc.
Chung quanh đã bị mây mù dày đặc vờn quanh.
"Thanh Tiêu Linh Hạc, tên thật hay." Trương Cảnh tán thưởng một câu.
Hắn chú ý thấy, lúc linh hạc phi hành, quanh thân sẽ bao trùm một tầng linh quang màu xanh như ẩn như hiện.
Hẳn là do tầng linh quang màu xanh đó khiến cho bọn họ có thể vững vàng vô sự giống như đứng trên mặt đất, không bị gió mạnh lạnh thấu xương quét tới.
Sau khoảng mười hơi thở, hai chân cũng đã gần như vững vàng.
"Trương huynh, ngươi còn chờ gì nữa vậy, trong nhà gỗ đã có không ít người rồi, chúng ta nhanh vào trong tham gia náo nhiệt đi."
Quý Bá Thường huých huých cánh tay Trương Cảnh nói khẽ.
"Có không ít người rồi hả?" Trên mặt Trương Cảnh lộ vẻ kinh ngạc.
"Nhất định là mấy người của sáu quận và châu khác, bởi vì nguyên nhân vị trí, mỗi lần tiên trưởng đều tới Lâm Sơn quận chúng ta cuối cùng."
"Thì ra là như vậy." Trương Cảnh giật mình, thích thú theo sát sau lưng mọi người.
Kẹt..t..tttt ——
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra.
"Vĩnh Yên Quý thị, Quý Bá Thường?" Bên trong có người trầm giọng hô lên.
Trong chốc lát.
Trương Cảnh nhìn thấy trong phòng có hơn mười đôi mắt sáng rực lên, quét tới quét lui đoàn người mới vô bọn họ, trong ánh mắt không thiếu kính sợ cùng lấy lòng.
Hắn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt nhao nhao dời khỏi trên người Trương Cảnh.
Mượn cơ hội này, Trương Cảnh bắt đầu đánh giá trong phòng.
Nhà gỗ không lớn, nhưng bên trong có khoảng 60 - 70 người hoặc ngồi hoặc đứng, chen lấn ở nơi hẻo lánh chung quanh.
Mà ở vị trí trung tâm lại có hai nam một nữ đang ngồi xếp bằng, thoạt nhìn quý khí bất phàm.
Chung quanh 3 người xuất hiện một khu đất trống.
Căn bản không có người dám tiếp cận.
"Mấy người nọ, chính là đệ tử thế gia đại tộc?" Trong lòng Trương Cảnh đã có đáp án.
Trước người Trương Cảnh.
Quý Bá Thường thu hồi cây quạt, vui vẻ cười nói: "Hẳn là Đặng huynh, Vũ huynh, còn có Sở tiên tử ở phía trước đi, trưởng bối trong nhà thường xuyên nhắc tới ba vị, thật là làm cho Quý mỗ hổ thẹn."
"Thế huynh nói đùa, trước khi ta đi, gia phụ còn nhiều lần dặn dò ta học tập thế huynh nhiều hơn nữa đấy."
Trong ba người, vị nữ tử nọ thản nhiên đứng dậy, xinh đẹp cười nói.
Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng đã có vài phần bộ dáng khuynh quốc, một khuôn mặt không son phấn, ngũ quan tinh xảo giống như thiên nhân, nhất là một đôi mắt đẹp giống như xuân thủy, lúc nhìn tới sinh ra vô tận mị lực.
Váy lụa màu xanh nhạt chẳng những khó có thể che lấp vóc dáng kinh người, ngược lại càng làm nổi bật ra vài phần hấp dẫn chí mạng.
Khiến cho mọi người nơi đây không khỏi nhao nhao liếc mắt.
Trương Cảnh dời ánh mắt khỏi trên người nữ tử, không lưu lại chút nào.
Là người của hai thế giới, hắn biết rõ, loại nữ tử xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi này, thường thường đại biểu cho phiền phức, nhất là vào cái độ tuổi bây giờ.
Bên kia.
"Đúng vậy, Quý huynh khiêm tốn rồi, nhanh mời ngồi." Hai người thiếu niên còn lại nhao nhao nhiệt tình chào mời.
"Ha ha, vậy thì ta không từ chối nữa." Quý Bá Thường nhẹ gật đầu, trước khi đi xoay người đối thấp giọng nói với Trương Cảnh: "Trương huynh, ba vị này chính là thiên kiêu của Hắc Sơn Đặng thị, Dương Thủy Vũ thị cùng với Chu Dương Sở thị, ngươi cùng đi với ta không?"
"Quý huynh cứ đi qua đi, không cần quản ta." Trương Cảnh cười hồi đáp.
"Cũng được, vậy ta đi qua dò thám bọn họ trước."
Nói xong, Quý Bá Thường đi đến giữa căn phòng.
Nhìn quanh một vòng.
Dưới ánh mắt tò mò của người chung quanh, Trương Cảnh tìm tới một nơi hơi yên lặng hẻo lánh, dựa vách tường chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ đợi một khắc đến Long Hồ đạo quán.