• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày nháy mắt đã qua.

Trong tiểu viện.

Trương Cảnh lần nữa kiểm tra pháp khí phi kiếm cùng với Thủy Vân Thuẫn trong tay, tránh cho hôm nay lúc dùng xảy ra vấn đề.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn đám cá pháp thuật bên trong Ngũ Pháp Linh Hà.

Thẳng đến khi xác định toàn bộ đều đã chuẩn bị tốt, hắn mới hít sâu một hơi, đẩy cửa ra đi đến Truyền Thừa Các.

So sánh với thường ngày, hôm nay trên đường an tĩnh hơn rất nhiều.

Trương Cảnh gặp phải không ít người trên đường, tất cả dều trầm mặc đi về phía trước, biểu hiện trên mặt tràn đầy nghiêm túc.

Không bao lâu.

Đạp đạp ——

Trương Cảnh chậm rãi đi đến trong quảng trường trước Truyền Thừa Các.

Tầm nhìn hơi quét qua, hắn thô sơ giản lược tính ra, lần này có hơn 300 người mới gia nhập vào đạo quán.

Mà 300 người này, chính là thiên tài mà Long Hồ đạo quán chọn lựa ra từ mấy trăm ngàn vạn người độ tuổi thiếu niên bên trong 13 châu của Nam Ly quốc lần này.

Ánh mắt lướt qua nhóm người chung quanh, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy vị trí trung tâm quảng trường đã được dựng lên mười bệ đá hình vuông ước chừng cao hơn một trượng, dài rộng mười trượng.

Những đài vuông hiện lên phân bố hình tròn, bên trên lóe lên quang huy màu xanh, tạo cho người ta một loại cảm giác không thể xuyên thủng.

Mà ở bên ngoài thì là phân bố hơn mười cột đá cao lớn, cùng với rập rạp vô số bệ đá loại nhỏ, bên trên sắp đặt bồ đoàn chỉnh tề.

Giờ phút này, bên trên những chiếc bồ đoàn đó đã có không ít các sư huynh sư tỷ ngoại viện mặc áo bào xanh đang ngồi, bọn họ thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc chờ mong nhìn đoàn người bọn hắn.

Trương Cảnh suy đoán, có lẽ những người này thuộc về rất nhiều tiểu đội nhiệm vụ của ngoại viện.

Xa xôi, mặt trời mọc lên.

Từng đạo độn quang bỗng bay ra dưng từ trong Truyền Thừa Các, rơi xuống trên các cột đá khổng lồ, chấn động linh lực kinh khủng dồi dào tràn ngập bốn phương.

Quảng trường mới vừa rồi còn náo nhiệt tột cùng lập tức chìm vào im lặng.

"Chư vị sư đệ sư muội."

Lưu sư huynh mặc áo tím lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở chính giữa quảng trường, cất cao giọng nói:

"Hiện giờ ta tuyên bố, trận khảo hạch bài danh lần này chính thức bắt đầu. Đầu tiên ta sẽ giới thiệu qua về quy tắc của vòng thứ nhất."

Thanh âm hạ xuống lập tức.

Vô số đạo ánh mắt nhao nhao nhìn tới Lưu sư huynh giữa không trung.

"Vốn quy tắc luân phiên rất đơn giản, chỗ đó có mười tòa diễn pháp đài. Không hạn chế pháp thuật, không hạn chế pháp khí, chỉ cần có thể kiên trì 30 hơi thở trong tay khôi lỗi trên đài, là có thể thông qua vòng thứ nhất; ngược lại, là đào thải."

Khi đang nói chuyện.

Lưu sư huynh vung ống tay áo lên, lập tức có 10 đạo lưu quang bay tới trên diễn pháp đài, hóa thành mười khôi lỗi hình người toàn thân lóe lên hắc thiết, khí tức lạnh như băng.

"Sau 60 hơi thở, người bị ta điểm danh, đi lên pháp đài."

Dứt lời, Lưu sư huynh nhắm mắt lại.

Phía dưới.

Đám người lập tức như thủy triều dũng mãnh đi tới phía diễn pháp đài.

Trong lúc tiến lên, Trương Cảnh bỗng nhiên cảm giác y phục của mình bị người khác nhẹ nhàng kéo lấy một chút. Quay đầu lại nhìn qua, vậy mà là Quý Bá Thường.

"Quý huynh?"

"Trương huynh muốn cùng đi không?"

"Được."

Thời gian vừa đến, Lưu sư huynh giữa không trung mở to mắt, trong tay nhiều hơn một quả ngọc giản.

"Lý Thành, diễn pháp đài thứ nhất."

"Đội Văn Hiên, diễn pháp đài thứ hai."

. . .

Giọng nói của Lưu sư huynh liên tục vang lên, những người bị gã gọi đến tên nhất thời lộ ra vẻ đắng chát, bước chân nặng nề đi lên pháp đài.

Trương Cảnh cũng nhìn tới trên pháp đài.

Chỉ thấy một người nam tử chậm rãi đi lên.

Phía đối diện gã, khôi lỗi mạnh mẽ ngẩng đầu, từng đạo đường vân trên toàn thân nó sáng lên.

Ngay sau đó bỗng thấy khôi lỗi dùng sức đạp mạnh một chân, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh mắt thường khó có thể bắt lại, lập tức đi đến trước mặt người nọ, đấm ra một quyền.

Không khí tức khắc bị xé nứt, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Bành ——

Nam tử còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, vị trí ngực lõm vào một khối lớn.

Hít...tttt ——

Chung quanh Trương Cảnh liên tiếp vang lên từng tiếng hít khí lạnh.

Cũng may trên một cây cột đá đột nhiên có đạo thân ảnh áo bào tím đứng lên, một đạo bạch quang lập lòe bay tới, trực tiếp chui vào trong cơ thể nam tử dưới đất.

Sau một khắc, vết thương trên người gã dùng một loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp khép lại.

Chết đi sống lại tái sinh máu thịt, không hơn gì như thế này đi.

Mà bên kia, ánh mắt của Trương Cảnh ngưng tụ lại.

Thực lực của khôi lỗi bên trên không hề đơn giản, đoán chừng tuyệt đại đa số người ở đây ngay cả vòng thứ nhất cũng không qua được.

"Những con khôi lỗi này, nghe nói toàn thân dùng Âm Hàn Thiết chế tạo, không thể phá vỡ, phía trên càng khắc rất nhiều đạo văn cấm chế, chiến lực kém cỏi nhất cũng có thể so với tu sĩ Luyện Khí tầng ba. Nhưng mà bây giờ hẳn là đã bị các vị sư huynh nội viện hạn chế thực lực, nếu không vừa xong người nọ đã trực tiếp bị đánh tan xác."

Quý Bá Thường nhỏ giọng giải thích đối với Trương Cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK