• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian từng chút trôi qua.

Cũng đại biểu mọi người cách Long Hồ đạo quán càng dần càng gần.

Trong căn nhà gỗ.

Tiếng xì xào bàn tán lúc trước đã tan biến, bầu không khí dần dần trở lên áp lực.

Trên những khuôn mặt có non nớt có thành thục tràn ngập lo lắng, đương nhiên đa phần là sợ hãi đối với khảo hạch sắp đến.

Bởi vì đối với tuyệt đại đa số người trong đó mà nói, đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong kiếp này của họ.

Cho nên không khẩn trương không được.

Đương nhiên, ngoại trừ ——

Bốn người Quý Bá Thường đang ngồi đối diện nhau ở chính giữa.

Khác biệt với những người chung quanh, trên mặt bọn họ tràn đầy nhẹ nhõm, dường như không hề để tâm tới khảo hạch của Long Hồ đạo quán ở trong lòng.

Nhưng mà nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện giờ phút này trong ánh mắt của Quý Bá Thường lại nhiều hơn một tia ngưng trọng.

"Nói cách khác, muốn ta gia nhập vào nhóm các ngươi?" Quý Bá Thường híp mắt lại.

Khi đang nói chuyện, một chút khí chất lỗ mãng thoáng có trên người y dần dần tan biến, đáy mắt tràn ra mũi nhọn lăng lệ ác liệt bừng bừng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Không sai." nữ tử Sở Linh Vân quần màu lục nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Thế huynh cũng rõ ràng, đối với chúng ta mà nói, khảo nghiệm chân chính là sau khi vào đạo quán, làm thế nào cạnh tranh lấy chỗ đứng ở trong cùng với thiên tài và các sư huynh sư tỷ của thế gia châu khác, từ đó thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn, thậm chí là...tiến vào nội viện!"

"Đúng vậy."

Đặng An kế bên bổ sung thêm:

"Huống hồ mục tiêu của Quý huynh khẳng định cũng là 72 truyền thừa trong Đạo viện, mà đổi truyền thừa cần ‘đạo công’ nhiều không kể xiết, chỉ dựa vào một mình tích góp, phải đợi tới khi nào?"

"Vũ huynh ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Quý Bá Thường như có điều suy nghĩ, sau đó quay đầu hỏi Vũ Minh Nguyên một bên khác.

Nghe vậy, Vũ Minh Nguyên gật đầu, đồng ý nói:

"Quý huynh, Sở tiên tử và Đặng huynh nói không sai, nếu như chúng ta cùng tới từ một châu, tự nhiên nên đồng lực tâm hiệp mới phải, tộc huynh của Sở tiên tử 9 năm trước đã vào ngoại viện, bây giờ đã có tu vi Luyện Khí trung kỳ. Nếu như có vị Sở thế huynh đó dẫn dắt, chúng ta chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm."

Tộc huynh? Tu vi luyện Khí trung kỳ!

Vậy cũng bằng với trưởng bối trong nhà mình.

Quý Bá Thường khẽ giật mình, đồng thời ý thức được, đây chưa chắc không phải là một chuyện tốt đối với mình.

Dẫu sao trước khi đến, trưởng bối trong nhà đã nhiều lần khuyên bảo, ngoại viện của đạo quán cạnh tranh rất kịch liệt, thu hoạch tài nguyên cũng rất khó khăn, khó có thể tưởng tượng.

Sau khi hiểu rõ, đáy lòng của Quý Bá Thường buông lỏng, lần nữa khôi phục trạng thái như trước, xòe cây quạt trong tay cười nói:

"Việc này ta cũng có lợi, hơn nữa ba vị đã nhiệt tình mời như vậy, Quý mỗ há lại không đáp ứng? Đến lúc đó còn phải nhờ cậy Sở tiên tử rồi."

"Ha ha, ta biết ngay Quý huynh sẽ đáp ứng mà."

"Đúng vậy đúng vậy."

Đặng An và Vũ Minh Nguyên mặt mày hớn hở đáp lại.

"Thế huynh nói đùa, ngươi cứ gọi ta Linh Vân là được. Cái gì mà nhờ cậy với không nhờ cậy, tiên đạo khó khăn, chúng ta chiếu cố lẫn nhau mà thôi."

Trên khuôn mặt của Sở Linh Vân hiện ra một tia ửng đỏ, nhẹ giọng đáp.

Trông thấy một màn này, thần sắc của Vũ Minh Nguyên trở nên ảm đạm.

"Đúng rồi Linh Vân." Quý Bá Thường hình như nhớ ra gì đó nói: "Ta có một người bạn học cùng ở Vĩnh Yên thư viện, tư chất rất là đặc thù, ta nghĩ rằng hắn có thể gia nhập với chúng ta, tương lai cũng thêm một người hỗ trợ."

Khi đang nói chuyện, Quý Bá Thường nhìn về phía Trương Cảnh.

Y hiểu rõ gia cảnh Trương Cảnh, hơn nữa cũng biết tư chất của đối phương không hề kém, chỉ là thiếu khuyết tài nguyên trợ giúp mà thôi.

"Quý huynh nói tới, là người lúc vào cửa nói chuyện cùng với ngươi?" Đặng An hiếu kỳ hỏi.

"Không sai."

"Quý huynh, xin hỏi hắn là người của gia tộc nào trong Lâm Sơn quận, có thể lọt vào trong mắt của ngươi?" Vũ Minh Nguyên nhìn theo ánh mắt của Quý Bá Thường.

Lại thấy Trương Cảnh đang ôm thật chặt túi đồ, dựa vào tường đang ngủ say.

"Phụ thân của Trương huynh chính là một lang trung bình thường."

Quý Bá Thường cười khổ một tiếng đáp lại.

Y hiểu rõ ý tứ của Vũ Minh Nguyên, nhưng cũng chỉ có thể nói thật.

"Thế huynh, nếu không đợi 'Trương huynh' thông qua khảo hạch của đạo quán lại bàn về việc này, như thế nào? Vị tộc huynh của ta... Ánh mắt có chút cao."

"Nếu như khi hắn thông qua khảo hạch có thể thu được đánh giá Ất đẳng, Linh Vân nhất định sẽ đích thân tới cửa mời."

Tầm nhìn của Sở Linh Vân cũng không di chuyển, bình tĩnh nhìn Quý Bá Thường nói.

"Như vậy sao, cũng được."

Mắt thấy tạm thời không thể được đồng ý, Quý Bá Thường cũng không kiên trì, chỉ có thể nói ở trong lòng: 'Trương huynh à Trương huynh, ta đã tranh thủ cơ hội giúp ngươi rồi, ngươi nhất định phải không chịu thua kém đâu đấy.'

'Tư cách trao đổi, đến lúc đó ngươi chỉ đạo cho ta mười cái… không, phải một trăm bức tranh quạt, như vậy không quá phận đi?'

Mà đúng lúc này.

"Quý huynh, ngươi đã có lòng tin như vậy đối với vị Trương huynh nọ, hay là chúng ta đánh cuộc một ván đi? Dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi."

Vũ Minh Nguyên lần nữa đưa mắt nhìn Trương Cảnh, rất hứng thú nói.

"Vũ huynh muốn đánh cuộc cái gì?"

Quý Bá Thường thu hồi nụ cười trên mặt.

"Ha ha, dĩ nhiên là cược Trương huynh có thể thông qua khảo hạch của đạo quán hay không?"

"Tiền đặt cược thì sao?"

"Mười khối linh thạch như thế nào?" Sau khi suy tư một lát, Vũ Minh Nguyên nói.

Gã quay đầu hỏi thêm Đặng An cùng Sở Linh Vân: "Linh Vân và Đặng huynh có muốn tham dự không?"

"Bỏ đi." Đặng An lắc đầu.

"Nếu như hai vị thế huynh có hứng thú, Linh Vân ngược lại là có thể làm nhân chứng." Sở Linh Vân tự nhiên cười nói, rất có hào hứng nói.

"20 khối linh thạch, ván cược này ta tiếp."

Quý Bá Thường trầm giọng nói.

"20 khối linh thạch... Tốt! Quý huynh hào khí như thế, ngược lại lộ ra Vũ mỗ khép nép rồi, 20 khối thì 20 khối."

"Vũ huynh thật đúng là xa hoa."

"Quý huynh cũng không kém nha."

"Đánh cuộc thì đánh cuộc, hai vị thế huynh chớ tổn thương hòa khí." Mắt thấy cảm xúc của hai người có chút kích động lên, Sở Linh Vân vội vàng khuyên giải.

...

...

Aha ——

Trương Cảnh bỗng hoạt động cái cổ, chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, lúc sáng hắn thúc giục pháp chủng tiêu hao tâm thần, bây giờ bất tri bất giác đã khôi phục bảy tám phần.

"Ta đã ngủ bao lâu?"

Trương Cảnh ngẩng đầu.

Lúc này hắn mới chú ý thấy phần lớn người đều ngồi chung một chỗ ngủ thật say, chỉ có mấy người lẻ tẻ trừng to mắt không biết đang nhìn cái gì.

Khu vực trống trải chính giữa.

Bốn người Quý Bá Thường cũng đều khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, tư thế có chút tương tự cùng tiên trưởng phía ngoài.

"Đây là... đang tu hành sao?"

Trương Cảnh nhìn mà không hiểu lắm.

Nếu như hắn không nhớ lầm, Liễu phu tử từng nói Long Hồ đạo quán có quy định, người được thư viện tuyển chọn tham gia khảo hạch, không được có tu vi trên người.

Chẳng lẽ đây là chỗ tự tin của những đệ tử thế gia đại phiệt tham gia khảo hạch?

Trong lòng Trương Cảnh không khỏi sinh ra một tia hâm mộ.

Sau một khắc hắn lắc đầu thầm nghĩ: 'Ta đã có ngọc phù, lại còn có Tâm Nhãn pháp chủng bên người, hâm mộ cái gì chứ?'

Trương Cảnh cảm thấy không khí trong phòng có chút nặng nề.

Hắn cẩn thận đứng lên, bước tới chỗ trống của người ngủ trên mặt đất bên cạnh, lặng lẽ đi tới phía cửa, sau đó mở cửa ra trực tiếp đi ra bên ngoài.

Một khắc đi ra ngoài, Trương Cảnh lập tức mở to hai mắt,

Trong tầm mắt là một đạo thân ảnh khoanh chân ngồi.

Chỉ là bóng người này lại cho Trương Cảnh một loại ảo giác một khắc sau gã sẽ hóa thân thành giao long, phun ra nuốt vào mây mù.

Ta đây là thấy tiên trưởng chân chính tu hành? !

Bịch —— bịch!

Trái tim của Trương Cảnh không bị khống chế nhảy lên kịch liệt.

Hắn nghĩ tới Tâm Nhãn pháp chủng của mình.

Tâm động không bằng hành động.

Trương Cảnh chậm rãi lui về trong phòng gỗ phía sau, khẽ đóng cửa vào, chỉ lưu lại một đạo khe hở.

Sau đó hắn ngồi lẫn lộn trong đám người.

"Tâm Nhãn!"

Trương Cảnh điều động tâm thần, thành thạo thúc giục Tâm Nhãn pháp chủng.

Một con mắt hư ảo lập tức xuất hiện trong lòng hắn, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt xuyên thấu qua khe cửa, nhìn về phía tiên trưởng cách đó không xa.

Chỗ đó ——

Một con giao long màu đen cao hơn 10 trượng, đầu giác cao vút, trên thân thể uốn lượn phủ đầy lân phiến đen nhánh, bên trên quấn quanh lấy đường vân nào đó thần dị vô cùng.

Cái đầu cực lớn hơi thò ra, liên tục nuốt những đám mây trôi nhè nhẹ vào trong bụng.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

. . .

Giao long màu đen khắc ở trong lòng của Trương Cảnh càng rõ ràng, đồng thời ý cảnh giao long thôn vân thổ vụ cũng dần dần càng nồng đậm hơn.

Trên ngọc phù chậm rãi hiện ra một dòng chữ nhỏ màu vàng.

« U Giao Thôn Hư Đạo Vận • Tàn »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK