Phanh ——
Thi thể lạnh băng của nam tử áo đen giấu ở phía sau cây trùng trùng điệp điệp đập xuống đất, mi tâm đông kết một tầng băng sương, hơn nữa còn như rễ cây lan tràn tới cổ.
Trương Cảnh kinh ngạc nhìn qua mấy cỗ thi thể rải trên mặt đất, cõi lòng phức tạp.
Sau khi xác định mình có thể thông qua khảo hạch của Long Hồ đạo quán, hắn đã biết sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ không ngờ rằng ngày đó lại đến sớm như thế.
Hơn nữa. . . Như này là xong rồi ấy hả?
Vừa xong nhìn qua nhân số cùng với thế trận của đối phương, Trương Cảnh còn nghĩ đến khả năng phải quần chiến hồi lâu nữa.
Nhưng mà cả trận đấu pháp, tính từ khi đối phương tế ra pháp khí phi kiếm, đến lúc hắn dùng Ngưng Băng Hóa Phong Thuật với song trọng gia trì phản sát, tuy rằng quá trình chính giữa khá phức tạp, nhưng thực tế thời gian không vượt qua 10 hơi thở.
"Loại pháp khí phi châm nọ thật đúng là xuất kỳ bất ý, uy lực cũng không kém, may mà ta đã sớm chứa đựng ba đạo Băng Quang Chú ở trong Ngũ Pháp Linh Hà."
Trương Cảnh xoay người nhặt lên pháp khí phi châm rớt ở trước mặt, có chút sợ hãi nói.
Vừa rồi tốc độ của pháp khí phi châm cực nhanh, suýt nữa khiến cho hắn cũng không kịp phản ứng.
Cũng may hôm qua sau khi Trương Cảnh tu luyện Băng Quang Chú nhập môn, đã quyết đoán dùng Băng Quang Chú, thay thế cho đạo Ngưng Băng Hóa Phong Thuật không được U Giao Thôn Hư Đạo Vận gia trì trong Linh Hà.
Mà sở dĩ Trương Cảnh quyết định làm như vậy, là bởi vì sau khi Băng Quang Chú thăng đến cấp 1, đã xuất hiện đặc tính kỹ năng « Trọng Quang ».
Đặc tính « Trọng Quang » tồn tại, khiến cho Băng Quang Chú trên người hắn có thể điệp gia lẫn nhau, giống như nhất thể.
Bởi vì như vậy, dưới tình huống xác định năng lực phòng ngự của một đạo Băng Quang Chú, số tầng Băng Quang Chú càng nhiều, đồng nghĩa lực phòng ngự càng đáng sợ.
Trương Cảnh không khỏi nhớ lại những gì vừa trải qua.
"Không được không được, trong Linh Hà chứa ba đạo Băng Quang Chú vẫn quá ít, dứt khoát đổi thành bốn đạo, chỉ lưu lại một đạo Ngưng Băng Hóa Phong Thuật có tăng phúc của U Giao Thôn Hư Đạo Vận để làm thủ đoạn công kích xuất kỳ bất ý là được. Dù sao từ một trận chiến đấu vừa nãy xem ra, một đạo không sai biệt lắm cũng đủ dùng rồi."
Trong lúc đang trầm tư.
Một giọng nói suy yếu tột cùng hấp dẫn sự chú ý của Trương Cảnh.
Hắn theo tiếng nhìn lại, phát hiện chính là lão giả nằm trên mặt đất. Giờ phút này đối phương đang ra sức giãy giụa bò đến trên thi thể một tên nam tử áo đen, run rẩy vươn tay vào trong ngực, hình như đang tìm tòi gì đó.
Chờ chút, nhìn qua lão giả này có chút nhìn quen mắt.
Trương Cảnh chợt nhớ tới, đây không phải là lão nhân đi ngang qua hắn lúc mới vào phường thị sao.
Lúc ấy hắn còn cảm giác đối phương căn cơ bất ổn, linh lực không tinh khiết, tu vi nhất định không tiến thêm được nữa.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên một câu thành sấm.
"Vị. . . Công tử này." Hình như lão giả đã tìm được cái gì, vội vàng quay đầu nhìn Trương Cảnh, năn nỉ nói: "Lão hủ có thể làm một cái giao dịch cùng ngài hay không?"
"Lão nhân gia trước tiên nói thử một chút xem."
Trương Cảnh cười nói.
Nghe vậy, trên mặt lão giả giống như hồi quang phản chiếu, khôi phục vẻ hồng nhuận phơn phớt, tràn đầy chờ mong nói: "Lão hủ có một bộ truyền thừa tu hành cực kỳ trân quý, lập tức tặng cho công tử, chỉ cầu công tử ngài có thể giúp ta cũng thương xót tôn nhi của ta, chọn cho nó một mái nhà, để cho nó có thể sống sót."
Nói xong, lão giả dùng hết khí lực sau cùng, cầm truyền thừa trong tay ném về phía Trương Cảnh.
Lão không có bất kỳ ý nghĩ ẩn tàng nào.
Bởi vì trong lòng lão giả hiểu rõ, mặc kệ người trẻ tuổi trước mắt sao chọn thế nào, cuối cùng bộ truyền thừa này đều sẽ đến trên tay đối phương.
Hiện giờ lão chỉ có thể đánh bạc thiện ý trong lòng của Trương Cảnh.
"Truyền thừa tu hành trân quý?"
Trên mặt Trương Cảnh lộ ra một tia kinh ngạc, nhẹ nhõm tiếp được, sau đó mở bao vải ra trước mặt lão giả.
Bên trong rõ ràng là một khối ngọc giản.
Hắn dùng linh thức tìm kiếm qua bên trong ngọc giản, sau một khắc đã thấy được tin tức liên quan với cái truyền thừa bên trong——tu hành pháp hạ phẩm, Thanh Tước Lãm Khí Quyết.
Thừa dịp Trương Cảnh xem xét, lão giả thở dốc mấy ngụm, cố gắng nói tiếp:
"Công tử, tư cách là người tu hành, chắc hẳn ngài cũng biết chỗ trân quý của bộ pháp môn này. Nếu như có thể tặng cơ hội cho đạo quán, không thể nói trước có thể mượn nó để vào trong đó tu hành hay không. Nhưng bốn tên bị ngài chém giết, chính là kẻ ngấp nghé truyền thừa, mới một đường đuổi giết chúng ta đến tận nơi đây."
"Lão nhân dùng nó để đổi một lần ra tay không có ý nghĩa của ngài, ngài xem có thể không?"
"Bộ truyền thừa này thật sự rất trân quý hả?"
Nghe vậy, trên mặt Trương Cảnh hiện ra một tia quái dị, âm u hỏi.
"Tự nhiên! Nếu như để lộ tin tức ra ngoài, đủ để đưa tới vô số tu sĩ ngấp nghé liều mạng."
Trương Cảnh lập tức trầm mặc.
Tới bây giờ hắn mới hoàn toàn hiểu được, sự khác biệt giữa tán tu cùng với đệ tử đạo quán.
Một bộ truyền thừa hạ phẩm, trong mắt của rất nhiều đệ tử đạo quán, mặc dù không nói người người đều có, thế nhưng không hề hiếm thấy.
Hơn nữa đệ tử của đạo quán còn có thể căn cứ trình độ phù hợp với pháp môn, lựa chọn truyền thừa thích hợp nhất với mình.
Về phần tán tu ——
Trương Cảnh lắc đầu.
Với hắn mà nói, bộ tu hành pháp hạ phẩm Thanh Tước Lãm Khí Quyết này quả thật không có tác dụng gì.
Trình độ phù hợp pháp môn như thế nào còn không rõ ràng, hơn nữa phẩm còn là cấp thấp, cưỡng ép tu luyện chỉ lãng phí thời gian của mình, ngược lại ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện của Ngũ Tàng Giải Dẫn Thủy Nguyên Chú.
Được không bù mất.
Nhưng lời tuy như thế, Trương Cảnh vẫn khắc toàn bộ nội dung pháp môn ở trong lòng.
Mãi đến khi trông thấy bên trên ngọc phù xuất hiện kỹ năng, mới thoả mãn gật gật đầu.
Hắn có thể không tu hành, nhưng không thể không có.
Dù sao hiện giờ ngọc phù cũng không có vấn đề hạn chế số lượng kỹ năng.
"Đợi sau khi hoàn toàn kết thúc khảo hạch, lại đi tìm Lưu sư huynh hỏi một câu, xem có thể đổi bộ tu hành pháp Thanh Tước Lãm Khí Quyết thành đạo công hay không, hoặc là truyền thừa khác."
Trương Cảnh thầm nghĩ trong lòng.
"Lão nhân gia, không bằng. . ."
Trương Cảnh nhìn lão giả trên mặt đất, lại phát hiện đối phương đã mất mất đi sinh tức, thân thể bảo trì tư thế nhìn mình, trên mặt tràn ngập chờ đợi.
Chỉ là ——
Đối với thỉnh cầu duy nhất của lão nhân trước khi chết, Trương Cảnh thật sự bất lực.
Bởi vì tiểu nam hài nọ đã sớm chết.
Về phần tại sao đều là người tu hành, nhưng lão giả lại không phát hiện.
Trương Cảnh suy đoán, có thể là bởi vì gần chết dẫn đến cảm ứng trì độn, hoặc là đối phương đã sớm biết, chỉ là không muốn tiếp nhận thực tế mà thôi.
Ài ——
Trương Cảnh thở dài một tiếng.
Sau đó không chờ đợi được bắt đầu hành động hạng nhất trong thế giới tiên đạo vĩnh viễn không lỗi thời.
"Tuy rằng chuôi pháp khí phi kiếm này hơi cũ nát một chút, nhưng coi như là hoàn hảo, thu lại thu lại."
"Bạc? Người tu hành còn cần mang theo bạc sao? Cũng cầm đi."
"Hình như hai thanh đao này không phải là pháp khí, nhưng mà ngược lại sắc bén dị thường, trước thu về lại nói."
"Hả? Đây là. . ." Động tác của Trương Cảnh bỗng nhiên đình trệ, hai mắt khóa chặt vào một cái túi da thú màu xám nhạt đeo bên hông nam tử áo đen, hơi chút do dự nói: "Túi trữ vật? !"
Hắn đã thấy qua vật này nhiều lần.
Chỉ thấy Trương Cảnh đưa tay lấy lấy túi da thú từ bên hông đối phương xuống, lập tức thăm dò linh thức vào trong.
Không hề có lực cản như trong tưởng tượng.
Một cái không gian ước chừng 5 thước vuông lập tức xuất hiện ở trong cảm giác của hắn.
Bên trong không nhiều đồ vật lắm, chỉ có một bộ quần áo, một túi tiền, cùng với một hộp ngọc thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, còn có một chút vàng bạc, cộng lại không sai biệt lắm chiếm cứ một phần ba không gian của túi trữ vật.
"Quả nhiên là túi trữ vật!"
Trên mặt của Trương Cảnh không khỏi lộ ra một tia vui vẻ hưng phấn.