• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý thức một mảnh hỗn độn.

Không biết qua bao lâu.

Trương Cảnh dần dần tỉnh táo lại, sau đó hắn thấy có một đôi mắt nhỏ hèn mọn bỉ ổi trực tiếp nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn giật thót một cái, sợ tới mức lập tức lùi về phía sau.

"Trương huynh, ngươi đây là?"

Đối diện.

Quý Bá Thường trợn mắt há mồm nhìn Trương Cảnh, theo bản năng sờ lên mặt mình, tự nhủ: "Chẳng lẽ trên mặt của ta có thứ gì bẩn chưa rửa sạch hả?"

Trương Cảnh phục hồi tinh thần lại.

"Không. . . không có," Trương Cảnh xoa xoa mồ hôi đổ trên đầu, nhanh chóng nói: "Thứ này cũng không dễ rửa! Đúng rồi Quý huynh, vừa xong ngươi gọi ta có chuyện gì không?"

"À, ta thấy ngươi mãi không tỉnh lại, còn tưởng rằng xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa?"

"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc đến pháp môn tiên đạo, có chút chấn động." Sắc mặt của Trương Cảnh có chút lúng túng đồng thời vươn tay, "Mau đưa ngọc giản cho người phía sau đi, đoán chừng bọn họ cũng chờ lâu rồi."

"Ủa, ngọc giản đâu?"

Lúc này Trương Cảnh mới phát hiện, vậy mà ngọc giản trong tay đã biến mất không thấy từ lúc nào.

"Trương huynh, là như vậy, vừa nãy thời gian ngươi dùng có chút dài, người phía sau lại gấp gáp thúc giục, hơn nữa lúc ấy ta thấy ngọc giản đã rời khỏi khỏi mi tâm của ngươi, thế nên đã tự chủ trương cầm ngọc giản đi, thật là có lỗi."

Sở Linh Vân bên cạnh thấy thế lập tức đi qua giải thích.

Cùng lúc đó, mơ hồ có giọng đàm luận nho nhỏ từ phía sau truyền đến.

"Chắc hắn sẽ không nghĩ rằng nhìn càng lâu, khả năng tu hành nhập môn sẽ càng cao đấy chứ?"

"Được rồi, đừng nói nữa, cũng có thể là thiên phú chưa đủ, hiểu cho người ta một chút."

. . .

Trương Cảnh giật mình.

Hắn nhìn lướt qua « Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » đã trở thành kỹ năng trên ngọc phù, trong lòng của hắn ổn định, trực tiếp xem nhẹ những người đó.

Chỉ nghe thấy Trương Cảnh áy náy nói:

"Sở tiên tử nói quá lời, là vấn đề của tại hạ, làm chậm trễ thời gian của mọi người."

"Trương huynh có thể hiểu được là tốt rồi, nếu như thế, Linh Vân xin cáo từ trước."

Hình như có chuyện gì gấp, vừa dứt lời là Sở Linh Vân đã vội vàng rời khỏi.

Sau lưng.

"Trương huynh, ta cũng không không muốn ngăn cản, chủ yếu là nếu như lúc ấy ta ngăn cản Sở Linh Vân, ngươi sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Dẫu sao đám người xếp hàng phía sau cũng không dám trách ta, chỉ có thể chuyển mũi nhọn tới trên người của ngươi."

"Ngươi nhất thiết đừng có oán trách ta đấy nhé, với cả có lấy ngọc giản lại hay không cũng không gây ra ảnh hưởng đối với ngươi."

Quý Bá Thường vỗ vỗ bờ vai Trương Cảnh, trong giọng nói tràn đầy áy náy.

Sau đó gã hình như nhớ ra cái gì, hỏi tiếp:

"Trương huynh, bây giờ ngươi có chỗ nào không hiểu đối với phần Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp không? Nếu như có thì cứ nói ra, biết đâu ta sẽ trợ giúp được một chút."

Giọng nói truyền tới trong tai.

Trương Cảnh còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhịn không được quay người nhìn chằm chằm Quý Bá Thường.

Có lẽ cảm nhận được nghi vấn trong mắt của Trương Cảnh, Quý Bá Thường nhỏ giọng giải thích nói:

"Trương huynh, ta biết rõ ngươi muốn hỏi cái gì." Y dừng một chút, giống như đang sắp xếp lại ngôn ngữ. "Chắc hẳn bây giờ Trương huynh cũng đã đoán được, gia tộc sau lưng ta có tồn tại người tu hành, tương tự như ba người Sở Linh Vân vậy."

Trương Cảnh nhẹ gật đầu, nhưng không lâu sau lại thêm một tia nghi vấn.

Hắn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi:

"Nếu như Quý huynh đã đến từ thế gia tu hành, vậy tại sao còn phải tới tham gia khảo hạch của Long Hồ đạo quán? Không phải trong nhà đã có truyền thừa tu hành rồi sao?"

Nghênh đón ánh mắt của Trương Cảnh, Quý Bá Thường thản nhiên nói:

"Là thế này Trương huynh, Long Hồ đạo quán chính là trời của giới tu hành Nam Ly quốc chúng ta, là tồn tại mà toàn bộ những người tu hành trong thế tục đều phải ngưỡng trọng."

"Trên thực tế, hiện giờ lão tổ mạnh nhất của Quý thị, luận tu vi có thể so với đệ tử nội viện của đạo quán, mà chiến lực thì lại xa xa không bằng."

Thì ra là như vậy!

Trương Cảnh bừng tỉnh đại ngộ nói:

"Cho nên mặc dù Quý huynh ngươi chưa tu hành qua phương pháp quan tưởng, nhưng cũng đã sớm tiếp xúc qua trong gia tộc, à không phải, là nắm giữ tinh thông phương pháp quan tưởng tu hành, cho nên mới có thể —— "

"Đúng là như thế! Không chỉ ta, những đệ tử của thế gia tu hành khác cũng đều như thế."

Vẻ mặt của Quý Bá Thường nghiêm túc nói.

Nhưng mà biểu cảm nghiêm túc này chỉ kéo dài được mấy hơi đã không còn sót lại chút gì.

Sau một khắc, chỉ thấy đôi mắt nhỏ của Quý Bá Thường bỗng nhiên lập lòe tia sáng kích động, ngôn từ nóng bỏng nói:

"Haha~ cho nên nếu như Trương huynh có không rõ chỗ, cứ hỏi thẳng ta là được, với trình độ bây giờ của ta, hẳn là dư xài chỉ đạo ngươi."

"Nhưng mà ta phải nói trước, mặc dù hai chúng ta là thân huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, ta trả lời ngươi một vấn đề, ngươi chỉ đạo cho ta làm một cái quạt tranh mới, tư thế bên trên nhất định phải trước giờ chưa từng thấy qua, hơn nữa phải—— "

Mắt thấy Quý Bá Thường có xu thế càng nói càng hưng phấn.

Trương Cảnh chột dạ nhìn qua chung quanh, trực tiếp cắt ngang.

"Ngừng! Quý huynh, việc đó sau này hãy nói, ta có chỗ nào không hiểu nhất định sẽ tìm ngươi."

"Vậy. . . Được rồi."

Trong mắt của Quý Bá Thường hiện lên một tia thất vọng.

. . .

. . .

Sắc trời dần tối.

Trong nhà đá.

Trương Cảnh thắp lên ngọn đèn trên bàn.

Nhìn qua ngọn lửa lay động, trong lòng của hắn cũng bắt đầu sôi trào.

Quả nhiên giống như hắn đoán trước ngay từ đầu, Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp mình học được từ trong ngọc giản, sẽ tạo thành kỹ năng ở trên ngọc phù.

Nghĩ tới đây.

Trương Cảnh nhìn ngọc phù.

« Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp • chưa nhập môn (0/50) »

« Pháp chủng cấp thấp: Tâm Nhãn (không thể tăng lên) »

« U Long Thôn Hư đạo vận • Tàn (không thể tăng lên) »

Hả?

Hắn đột nhiên phát hiện, lần này kỹ năng hiện ra bên trên ngọc phù đã phát sinh biến hóa.

"Vì sao đằng sau của Tâm Nhãn pháp chủng và đạo vận lấy được ngày hôm qua lại nhiều thêm một dòng đánh dấu 'Không thể tăng lên'?"

Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Chẳng lẽ ——

Hai kỹ năng này có thể tiếp tục thăng cấp, chẳng qua là hiện giờ ta còn chưa đạt tới điều kiện mà thôi. Hơn nữa sở dĩ xuất hiện loại biến hóa đó, khả năng đại khái là có liên quan ta cùng vừa kỹ năng mà mới thu được.

Tiên đạo? Tu vi? Tâm thần?

Hoặc là nguyên nhân khác?

Trong mắt Trương Cảnh bỗng trở nên sáng ngời.

Một ngày nào đó, mình sẽ tìm được đáp án.

Thoáng bình phục tâm tình một chút, hắn nhớ tới chính sự đêm nay.

Chỉ thấy Trương Cảnh nhanh chóng rửa mặt, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cẩn thận nhớ lại nội dung trong truyền thừa, thử nghiệm quan tưởng tu hành.

Bước đầu tiên, tưởng tượng thuần nguyên linh quang.

Thuần nguyên linh quang, tính chất vô cùng ôn hòa, chủng vô cùng thuần hậu, kia hình như không, dạng cũng rất rộng, chính là linh quang thái sơ, dẫn dắt thiên cơ linh lộ. . .

. . .

Thời gian lặng yên trôi qua.

Trong nháy mắt.

Trương Cảnh cảm giác trước mắt dường như xuất hiện một đạo ánh sáng thuần khiết rất nặng nề, nhưng mà hắn còn chưa còn kịp cao hứng, trong nháy mắt tiếp theo đạo ánh sáng đó đã không duy trì được nữa, tan vỡ tản đi.

Đã thất bại!

Trái tim không khỏi sinh ra một tia chán nản.

Trương Cảnh bất đắc dĩ giữ vững tinh thần, nhìn về phía ngọc phù.

« Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp • chưa nhập môn (1/50) »

Độ thuần thục gia tăng lên?

Thấy một màn như vậy, trong lòng Trương Cảnh vừa mừng vừa sợ.

Đây cũng có nghĩa là, dưới sự trợ giúp từ độ thuần thục của ngọc phù kỹ năng, hắn chỉ cần tiếp tục tu luyện phương pháp quan tưởng 49 lần là có thể nhập môn.

Cảm thụ qua tình huống tiêu hao của bản thân, đáy lòng của Trương Cảnh ổn định lại.

Tuy rằng theo như lời trong truyền thừa, khi Quan Tưởng Pháp chưa nhập môn nếu cưỡng ép tu luyện sẽ tiêu hao lượng lớn tâm thần.

Nhưng mà hắn hình như còn chống đỡ được.

Không sai biệt lắm có thể duy trì một ngày hai đến ba lượt tu luyện phương pháp minh tưởng.

"Thời gian 30 ngày, mà ta mỗi ngày ít nhất có thể thu được hai điểm độ thuần thục, đã đủ tu hành kỹ năng Quan Tưởng Pháp nhập môn! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, khảo hạch lần này thật sự ổn rồi đi."

"Ta có thể vào Long Hồ đạo quán, tu hành tiên đạo trường sinh? !"

Trương Cảnh có chút không dám tin.

Không đúng!

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến mình còn có Tâm Nhãn pháp chủng.

Nên biết rằng, lúc Trương Cảnh thúc giục pháp chủng tiến vào trạng thái Tâm Nhân, năng lực cảm giác và lĩnh ngộ học tập sẽ bạo tăng, hiệu quả giống như là bật hack.

Như vậy nếu hắn tu hành Quan Tưởng Pháp trong trạng thái Tâm Nhãn, sẽ phát sinh cái gì?

Nghĩ cái là làm ngay.

Trương Cảnh hít sâu mấy ngụm, sau đó trực tiếp thúc giục Tâm Nhãn pháp chủng.

Một cái tâm nhãn hư ảo bỗng xuất hiện từ sâu trong tâm linh, sau đó nó chợt mở ra, tin tức phong phú dồi dào đến từ Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp nhanh chóng hiện lên trong tưởng tượng.

Trong thời gian ngắn.

Cảm ngộ về Quan Tưởng Pháp giống như thủy triều cuồn cuộn không dứt chảy vào trong đầu Trương Cảnh.

So sánh với lúc trước, tốc độ tu hành của hắn phải nhanh hơn gấp mấy lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK