Ước chừng chỉ mất khoảng thời gian ba đến năm hơi thở.
Chiếc linh thuyền màu xanh biếc đã dài đến hơn 2 trượng, tản mát ra một cỗ chấn động linh lực mãnh liệt.
Trương Cảnh tấm tắc kỳ lạ nhìn qua một màn này.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn trông thấy pháp khí trong truyền thuyết.
"Hai vị sư đệ, nhanh lên đây đi." Lục sư huynh sải bước lên trên linh thuyền, nhìn Trương Cảnh và Đặng An một bên, khẽ cười nói.
"Vâng, Lục sư huynh!"
Hai người cẩn thận đi lên linh thuyền.
Sau khi đi lên, Trương Cảnh mới phát hiện, tuy rằng nhìn linh thuyền không nhỏ, nhưng không gian lại vô cùng chật hẹp.
Ba người đứng trên linh thuyền, vị trí vừa vặn.
"Vương sư đệ, chúng ta đi trước."
"Thuận buồm xuôi gió."
Vương giáo tập phía dưới khua tay tạm biệt.
Linh thuyền chậm rãi bay lên.
Một đạo linh quang trong suốt lấy vị trí dưới chân của Lục sư huynh làm trung tâm, bay nhanh khuếch tán ra phía ngoài, cho đến khi bao bọc toàn bộ linh thuyền.
Hơi thay đổi phương hướng.
Mà sau đó lại thấy linh thuyền thẳng tắp bay qua phía trên đệ thất lâm viện.
Phía dưới.
Tên mập mạp vẫn nằm bên cửa sổ không nhúc nhích, gã đang đắm chìm bên trong cảm xúc sầu não vừa nãy.
Đột nhiên trước mắt hình như có đồ vật gì đó bay qua.
Gã vội vàng ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn lên linh thuyền dần dần bay đi trên đỉnh đầu, miệng không tự giác mở lớn ra.
Hình như người ở trên đó có chút nhìn quen mắt.
Một người trong đó không phải là vị huynh đệ vác hành lý nọ sao, về phần một người khác, hình như là một trong tứ đại thiên kiêu Đặng An!
"Không phải hắn đã từ bỏ khảo hạch rồi ư, tại sao lại đi cùng Đặng An. . ."
Hít...tttt ——
Tên mập mạp hít sâu một hơi, đột nhiên kịp phản ứng.
Hình như gã đã nghĩ nhầm rồi, đối phương không phải từ bỏ khảo hạch, rõ ràng là đã thông qua khảo hạch!
"Khó trách người này có quan hệ vô cùng tốt với Quý Bá Thường, người xưa từng nói ‘rồng không kết giao cùng rắn’, cổ nhân thật không lừa ta." Trên mặt tên mập mạp lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.
Chờ chút!
Vậy chẳng phải là nói, hôm trước lúc giáo tập giảng đạo, có một người không hề kém hơn so với tứ đại thiên kiêu ngồi ở ngay bên cạnh ta, mà ta lại. . .
Nghĩ tới đây.
"Lão thiên gia, đến cùng ta đã bỏ lỡ cái gì? !"
Tên mập mạp vẻ mặt buồn rười rượi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng kêu rên.
Mà giờ khắc này.
"Lục sư huynh, linh thuyền của chúng ta. . . Khục khục. . .bình thường đều bay chậm như vậy sao?"
Nhìn linh thuyền dưới chân giống như lão thái thái đang tản bộ, Trương Cảnh nhịn không được hiếu kỳ hỏi thăm.
So sánh thứ này cùng với linh thuyền có thể phi thiên độn địa trong tưởng tượng của hắn, hình như chênh lệch có chút lớn.
"Sư đệ, không thể toàn lực thúc giục pháp khí phi hành trong phạm vi lâm viện, nếu không sẽ sinh ra chấn động linh lực, ảnh hưởng tới những tiểu tử đang tu hành phía dưới."
Trên mặt Lục sư huynh lộ ra một tia vui vẻ ôn hòa, giải thích nói.
"Thì ra là thế, đa tạ sư huynh đã giải thích nghi hoặc." Trương Cảnh lập tức hiểu rõ.
Khi đang nói chuyện.
Linh thuyền đã bay ra khỏi phạm vi lâm viện.
"Hai vị sư đệ đứng vững." Lục sư huynh bỗng nhiên quay đầu lại nhắc nhở.
Tiếng nói còn chưa hạ xuống.
Đã thấy linh thuyền khẽ run lên, lập tức tăng tốc, hóa thành một đạo linh quang màu xanh, bay vút đi về phía Truyền Thừa Các.
"Đợi chút, sư huynh!" Trương Cảnh và Đặng An đồng loạt hô.
Nghe giọng nói của hai người, Lục sư huynh quay đầu, khóe mắt hiện lên mỉm cười.
"Hai vị sư đệ có chuyện gì sao?"
. . .
"Sư huynh, hình như tốc độ có chút nhanh."
Trước một tòa lầu các chín tầng rộng rãi hùng tráng, linh thuyền chậm rãi hạ xuống, Trương Cảnh lập tức rời khỏi linh thuyền, sắc mặt tái nhợt nói.
Dù hiện giờ đã trở lại mặt đất, nhưng hai đùi của hắn vẫn đang không ngừng run rẩy.
Cũng không phải là Trương Cảnh sợ độ cao, thật sự là vừa xong linh thuyền bay quá là cuồng dã.
Dưới sự khống chế của Lục sư huynh.
Linh thuyền dưới chân giống như một con dã thú thoát khỏi dây cương, mạnh mẽ lao tới, trên nhảy dưới tránh. Trong chốc lát lướt qua mặt hồ, lúc sau lại xông thẳng lên trời, nổi trội một điều đó là tùy tâm sở dục.
Nếu không phải có linh quang che chở, hai người Trương Cảnh sớm đã bị hất bay ra ngoài.
Người tốt ai sẽ điều khiển linh thuyền như thế?
"Trương sư đệ, Đặng sư đệ, vừa rồi có cảm giác gì? Phải chăng vô cùng kích thích, có muốn sư huynh chở các ngươi bay thêm lần nữa không?" Lục sư huynh hưng phấn hỏi.
Nghe nói như thế.
Con ngươi của Trương Cảnh cùng Đặng An vẫn chưa tỉnh hồn lập tức co rụt lại, vội vàng lui ra phía sau vài bước, vội vàng cự tuyệt nói: "Không cần, không cần đâu sư huynh!"
Trong mắt Lục sư huynh hiện lên một tia tiếc nuối, nhỏ giọng nói:
"Thật ra linh thuyền của sư huynh rất an toàn."
(Móa, gặp dân mê tốc độ thích đua xe, đã vậy ban đầu có người còn dám hỏi sao đi hơi chậm, dịch tới đây tại hạ cười không ngậm được mồm :D )
Sau đó hình như nhớ tới chính sự, Lục sư huynh chỉ tới lầu các tầng chín trước mắt nói:
Bản dịch này tại Bạch Ngọc Sách!
"Hai vị sư đệ, đây chính là Truyền Thừa Các, để ta dẫn các ngươi đi vào."
"Đa tạ sư huynh!"
Dứt lời, Trương Cảnh đi theo sau lưng Lục sư huynh, bước đến phía Truyền Thừa Các.
Theo họ không ngừng tới gần, một cỗ áp lực kỳ lạ bắt đầu xuất hiện ở trong trái tim của Trương Cảnh.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Truyền Thừa Các cao vài chục trượng, toàn thân tựa như thanh kim đổ bê-tông, mặt ngoài điêu khắc mấy vạn đồ án kỳ dị, hoặc long phượng hoặc linh xà, hoặc thần viên hoặc cự kình, tất cả đều tản mát ra một cỗ cảm giác năm tháng tang thương, chấn nhiếp nhân tâm.
Quay lại vừa nhìn.
Lúc này hắn mới chú ý tới, vị trí của Truyền Thừa Các đúng là một cái quảng trường thật lớn, liếc mắt nhìn không thấy bờ.
Xa xa là liên tiếp những mảnh phòng ốc, được ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ.
"Cuối cùng thì Lục sư đệ cũng đến rồi."
Vừa bước vào cửa.
Một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y đầu đầy tóc trắng, lông mày giống như kiếm tiến ra đón chào.
"Lục Viễn bái kiến Lưu sư huynh, hai vị sư đệ của đệ thất lâm viện đã được đưa đến an toàn, ta cáo từ trước." Nhìn thấy nam tử nghênh đón tới, Lục sư huynh rùng mình một cái, vội vàng cung kính nói.
"Ừ, khổ cực Lục sư đệ rồi."
Nam tử thanh y được gọi là 'Lưu sư huynh' gật đầu cười.
"Hai vị sư đệ, vị này chính là Lưu Lễ Chi sư huynh, các ngươi lựa chọn truyền thừa cùng với an bài trong khoảng thời gian tiếp theo, tất cả đều dựa vào Lưu sư huynh."
Sau khi dặn dò xong, Lục sư huynh quay người chạy ra phía ngoài.
"Lục sư huynh đi thong thả!" Trương Cảnh và Đặng An cùng kêu lên nói.
Sau đó bọn họ không hẹn mà cùng xoay người nhìn Lưu sư huynh trước mắt, cung kính nói:
"Trương Cảnh (Đặng An) bái kiến Lưu sư huynh."
"Hai vị sư đệ khách khí. Đúng rồi, vừa rồi lúc Lục Viễn sư đệ khống chế linh thuyền, không có. . . Nổi điên chứ?" Biểu cảm trên mặt của Lưu sư huynh có chút kỳ quái.
"Ý của sư huynh ngài là Lục sư huynh điều khiển linh thuyền bay khá nhanh?"
Trương Cảnh cẩn thận hỏi thăm.
"Quả nhiên!" Biểu cảm của Lưu sư huynh lập tức nghiêm túc, nhưng thoáng cái lại lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: "Ta biết ngay sẽ như thế mà."
"Được rồi, đợi nơi đây xong việc ta lại đi phạt gã."
Chỉ thấy Lưu sư huynh thở dài một hơi, sau đó đôi vươn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một khối khóa ngọc màu trắng.
Khóa ngọc phân biệt bay đến phía trước hai người Trương Cảnh.
"Nhị vị sư đệ, đây chính là khóa ngọc truyền thừa trung phẩm, sau đó ta sẽ tiễn các ngươi vào trong mật tàng truyền thừa, sau khi chọn xong, các ngươi dùng khóa ngọc là có thể mở ra."
"Còn nữa, sư huynh nhắc nhở các ngươi một câu, bên trong Truyền Thừa Các có tổng cộng 3827 bộ truyền thừa trung phẩm, trong đó trận; đan; khí; phù, y; bói; thú; khôi; yêu; quỷ, không thứ nào không có, đều cực kỳ trân quý, bên ngoài cầu... mà... Không được."
"Nhưng nếu như muốn tiến vào nội viện, thu được truyền thừa hạch tâm chân chính của Long Hồ đạo quán, truy cầu đạo trường sinh, vậy phải tận lực lựa chọn một bộ tu hành pháp có trình độ phù hợp cao với bản thân, như thế mới có khả năng!"
"Nếu không, sẽ lãng phí một đời ở ngoại viện, sống uổng thời gian, 120 năm sau hóa thành một đống đất vàng."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Lưu sư huynh đã trở lên vô cùng nghiêm túc.