****************************
Thằng nhóc vừa rồi?
À, là Phó Luật Đình.
Lê Tiếu ngửa đầu dựa lưng ghế, liếc anh ta, thờ ơ đáp: “Nghĩ nhiều rồi, chỉ là đồng nghiệp 1thôi.” Vân Lệ giễu cợt, tháo kính râm xuống đặt trên bảng điều khiển xe: “Em chắc chứ?” Trực giác của đàn ông nhìn đàn ông trước giờ rất chính xác.0 Chiếc Ferrari mui trần màu xanh lam lái vào bãi đỗ xe.
Không lâu sau, Lê Tiếu đi với Vân Lệ vào Entertainment City, thẳng đến võ quán Taekwondo lầu 13.
Vì Lê Tiếu đã gọi điện trước nên phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ…
người 6đàn ông này không đáng để theo dõi? Vệ sĩ thầm nghĩ, vẫn không dám lơ là cảnh giác, trích xuất hình ảnh theo dõi gần trạm gác rồi gửi tiếp cho Lưu Vân.
Ba giờ rưỡi chiều, Nam Dương Entertainment City. Anh ta liếc mắt là có thể nhìn ra thái độ của Phó Luật Đình đối với Lê Tiếu không hề đơn thuần.
Lê Tiếu khoanh hai tay gối sau gáy6,lười biếng nói: “Không tin anh có thể đi hỏi anh ta.” Vân Lệ:“…”
Anh ta liếc qua Lê Tiếu cùng dáng vẻ biếng nhác chồng lên trong ký ức, 8mím môi không nói gì. Lê Tiếu thấy anh ta vung quyền, nhẹ nhàng nghiêng người tránh thể công, đồng thời luồn dưới cánh tay Vân Lệ, nắm được cổ tay và cánh tay của anh ta, định quật qua vai.
Nhưng dù sao Vân Lệ vẫn là Vân Lệ, sớm đã nhận ra được ý đồ của cô, khẽ lật bàn tay vòng quanh tay cô, hóa giải tư thế của Lê Tiếu.
Hai người đánh đấm quyết liệt, có thể nhìn ra Vân Lệ không hề nể nang. Qua khoảng năm phút, hai người đứng giữa sân, Vân Lệ nhún vai, híp mắt nhìn vẻ mặt ung dung của Lê Tiếu: “Nhường em ba chiêu?” Lê Tiếu hất cằm, ánh mắt có chút ngông cuồng: “Vậy em nhường anh sáu chiều.” Vân Lệ không nhiều lời, vung quyền lao đến.
Hướng nội cái quỷ, cách nói chuyện vẫn khiến người tức chết! Vân Lệ có thể trở thành thủ lĩnh của toán lính đánh thuê vốn và thân thủ bất phàm, mỗi một chiều đều bộc phát lực mạnh mẽ.
Dù mặc vest đi giày da, nhưng hành động không hề bị gò bó. Cùng tiếng khởi động chói tai, chiếc Ferrari lái ra khỏi con đường.
Vệ sĩ trong trạm gác thấy vậy liền nhìn m2àn hình điện thoại.
Tin nhắn mà anh ta gửi cho Đội trưởng Lưu Vân từ nửa tiếng trước vẫn không thấy hồi âm. Lê Tiếu công thủ đầy đủ, nhuệ khí hiện trên nét mặt, mơ hồ có chút hưng phấn.
Chưa đến mười phút, Vân Lệ nhân lúc Lê Tiếu xoay người né tránh thì giậm chân, vung nắm đấm vào bả vai cô.
Nhớ lại năm đó, kỹ xảo đánh lén này là do Lê Tiếu nghiên cứu ra.
Khi ấy, Vân Lệ cũng không ít lần bị cô đánh lén.
Thậm chí anh ta chắc chắn, quyền này sẽ không trúng Lê Tiếu, thế nên anh ta không hề thu hồi thể tấn công.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.