“Muốn ông cụ Đoàn lập lại di chúc, chia theo luật thừa kế.”
Lê T1iếu gập hồ sơ đẩy lại trước mặt Tề Hoài Nam: “Chủ yếu là họ muốn chia phần của tôi ra chứ gì.” Sa2u khi Lê Tiếu rời đi, Tề Nam Hoài quay về phòng làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên bấm số của cậu Út Đoàn Nguyên Huy.
“Cháu gái cậu m6ới đến đây.”
Đoàn Nguyễn Huy đang ngồi trong phòng làm việc Đại học Y Nam Dương ngạc nhiên nhướng mày: “Con bé đến làm gì? Tìm cậu nhận vụ án à?” Tề Nam Hoài bật cười: “Đúng là thế, dù ôn0g cụ đã công chứng di chúc, nhưng ông cụ vẫn còn sống, con cái bất mãn phân chia tài sản, quả thật có thể xin căn chỉnh. Cô cũng đừng quá lo, nế6u ông cụ Đoàn kiên quyết với cách chia tài sản, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
Lê Tiếu giật khóe môi, đứng dậy gật đầu: “Cảm ơn, nếu có tiế8n triển gì, phiền Luật sư Tề báo ngay cho tôi.”
Tề Nam Hoài cũng đứng dậy ngay, bắt tay tạm biệt, cười đồng ý: “Đương nhiên.” Tề Nam Hoài giải thích mấy câu, Đoàn Nguyễn Huy bật cười: “Con bé này nhạy tin thật.” “Theo tôi thấy, chắc cháu gái cậu muốn nhúng tay đấy.” Nói xong, Đoàn Nguyễn Huy đứng dậy đến cạnh cửa sổ, nhìn bãi tập dưới lầu, bật cười: “Cứ tùy ý nó, cháu gái của tôi có tính bao che lắm.”
Hoàng hôn, Lê Tiếu chậm rãi rời khỏi cao ốc Sở nghiên cứu, ngẩng đầu thấy chiếc xe chuyên dụng màu đen đỗ bên đường gom ở quảng trường.
Lưu Vân đứng cạnh xe, thấy cô đi ra lập tức kéo cửa hàng ghế sau ra. Thương Úc kéo tay phải của cô đặt lên đùi mình, tháo băng gạc. Mùi thuốc nồng nặc lập tức lan khắp bầu không khí.
Lê Tiếu nhìn anh lau vết thương cho mình không chớp mắt, vẻ mặt chuyên chủ kia hiện rõ sự nghiêm túc.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng từ sau khi họ trở lại Nam Dương, dường như anh còn dịu dàng săn sóc cô hơn trước. Tin nhắn WeChat hai hôm nay cũng gửi nhiều hơn bình thường. Nắng chiều nghiêng rơi, từng khoảng sáng mờ chui vào trong xe, bao quanh người đàn ông ngồi trên ghế hàng sau.
Lê Tiếu tiến lên nhìn Thương Úc, khom người chui vào trong, cong môi cười nói: “Hôm nay anh tan ca sớm vậy?”
Anh ở lại nước Anh lâu hơn cô, theo lý mà nói, công việc chắc chắn chất đống. Mới hơn năm giờ chiều, anh đã đến Sở nghiên cứu. Khi nhận được tin nhắn WeChat của anh, cô không khỏi ngạc nhiên.
Cửa xe chậm rãi đóng lại, anh gác chân nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, sau đó nhìn vào tay phải của cô, trầm giọng nói: “Cần phải thoa thuốc rồi.”
Anh vừa nói xong, Lạc Vũ ngồi hàng trước đã thong thả mang hòm thuốc tới. Lê Tiếu dở khóc dở cười: “...” Trước giờ Lê Tiếu luôn nhạy bén, huống chi là người trong lòng, chút xíu biến hóa đều có thể khiến cô chú ý.
Cô nhìn Thương Úc tỉ mỉ thoa thuốc lên vết thương lòng bàn tay mình, cõi lòng rung động, bỗng nằm ngón tay anh.Đọc nhanh tại vietwriter.vn
Anh nhướng mày, trầm giọng nói: “Em buông ra đi.” Lê Tiếu híp mắt, không những không buông ra mà còn siết chặt hơn nữa: “Anh đến đây chỉ vì thoa thuốc cho em à?”
Cô đã lên xe được một lúc rồi nhưng Lưu Vân vẫn chưa lái đi, rõ ràng không có ý định quay về biệt thự.
Thương Úc cẩn thận tách ngón tay Lê Tiếu ra, liếc cô: “Đúng lúc tới khu phát triển làm việc, thuận tiện thoa thuốc cho em luôn.”