Cô vẫn nhớ vai của anh đang bị thươn1g, nên chỉ ôm một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh: “Vết thương của anh sao rồi?” Trên đường về Thủy Tinh Uyển, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Hạ Tư Dư nhìn Lê Tiếu được Thương Úc ôm trong lòng không chớp mắt. Một người hiểm khi đa sầu đa cảm như cô nàng, không hiểu sao lại cảm thấy chạnh lòng. Anh nâng mặt cô bằng đôi tay ấm áp, vén lọn tóc của cô ra 0sau tai, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, hôn nhẹ lên môi cô như bị mời gọi: “Tối về sẽ cho em xem.”
Lê Tiếu: “...” Hạ Tư Dư vô thức đưa tay lên lau cằm... Lúc hiểu ra thì lườm anh ta một cái sắc lẻm.
Lúc này Lê Tiếu mới rời khỏi vòng tay của Thương Úc, ngoảnh lại nhìn Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã, giới thiệu: “Thiên kim của Công ty dược Hoàn Hạ, Hạ Tư Dư.” Lúc trước, Thương Thiếu Diễn chính là cục nam châm hút mắt người đi đường ở Nam Dương. Anh đẹp trai, sang trọng, lạnh lùng và cao6 ngạo.
Hạ Tư Dư luôn cảm thấy những mỹ từ dùng để miêu tả đàn ông đẹp trên đời này đều không đủ để tả về Thương Úc. Vì gương mặt và khí chất của anh quả thật rất thu hút. Cô nàng khách sáo cất tiếng chào: “Chào anh, Diễn gia.”
Thương Úc cụp mắt, khoác tay lên vai Lê Tiếu một cách tự nhiên: “Thiên kim Hoàn Hạ?” “Em có phải chịu thiệt thòi gì vì Thương Quỳnh Anh không?” Anh đút một tay vào túi quần, ánh chiều tà rọi vào bóng dáng rắn rỏi của anh.
Lê Tiếu bóp hộp thuốc lá, khẽ lắc đầu: “Không, anh cố tình giao bà ta cho em, sao em có thể để anh thất vọng được.” Giờ phút này, bất chợt nhìn thấy anh dịu dàng cúi đầu thì thầm vào tai Lê Tiếu, trong đầu Hạ Tư Dư liền hiện lên mấy chữ: Nam thần cao ngạo lạnh lùng bước xuống điện thờ.
Thẩm Thanh Dã vốn vẫn đang suy nghĩ về mấy lời vừa rồi của Hạ Tư Dư chợt thấy cô nàng ngẩn ngơ nhìn Thương Thiếu Diễn, thế là anh ta ngẩng đầu, điềm đạm nói: “Lau nước dãi đi kìa.” Hạ Tư Dư bước nhanh tới, nhìn tận mắt vẻ dịu dàng đang dần biến mất trên gương mặt đẹp trai của Thương Úc.
Ừ, cuối cùng bóng dáng trong trí nhớ của cô nàng cũng trùng khớp rồi. Thật ra cô 6chỉ hỏi thử mà thôi, hoàn toàn không có ý định muốn xem.
Hai người ôm nhau hồi lâu, Hạ Tư Dư đang đứng cách đó không xa sững sờ.
<8br>Cô nàng cố lồng ghép người đàn ông vừa bá đạo lại dịu dàng trước mặt mình với người đã từng xuất hiện trong bữa tiệc, nhưng thật sự là quá 2khó. Hạ Tư Dư gật đầu: “Ba tôi là Hạ Trường Nghiệp.”
“Ừm, cho tôi gửi lời chào ông ấy.” Cô lại nói nhỏ vào tai anh một câu: “Một trong những Thất tử.”
Thương Úc nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô nàng, trong đôi mắt sâu ẩn chứa suy tính. Bốn người ngồi trong phòng riêng mang phong cách cổ xưa trong Thủy Tinh Uyển. Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã châu đầu lại xem thực đơn, thỉnh thoảng bàn nhau xem chọn món gì.
Thương Úc đang đứng ở cửa sổ hút thuốc, Lê Tiếu thì dựa vào bệ cửa sổ mân mê hộp thuốc lá của anh. Mấy năm qua, cô nàng luôn dốc sức làm trong công ty dược phẩm của gia đình mình, lâu rồi không được nếm mùi vị hẹn hò yêu đương.
Có lẽ vì mọi cảm xúc và mong đợi mỏi mòn của cô đều đã dồn hết cho một người ở biên giới, nên cô nàng không thể rung động với ai được nữa. Trái tim cô bây giờ như một cái ao tù, khó có thể nổi sóng. Hạ Tư Dư cảm thấy người đàn ông này thật sự không phải qua loa bình thường, ngược lại rất phù hợp với thân phận của anh.
Chốc lát sau, đoàn người lên xe, Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã biết ý ngồi ở ghế sau. Ngay từ ban đầu, cô đã không có ý định để anh ra tay đối phó với Thương Quỳnh Anh. Trong chuyện anh Cả Lê Quân của cô bị hãm hại, bà ta đóng một vai trò rất lớn. Về tình về lý, không có lý nào cô lại có thể nương
tay cho bà ta.
Thương Úc khẽ nhếch môi, ánh mắt càng tối đi khi nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng của cô.