Nắng mai mỏng manh men theo khe rèm cửa sổ rọi lên chăn mỏng, y1ên tĩnh và ấm áp.
Cô ngồi dậy, ôm gối ngây người. Anh còn chưa từ chối, cầu thang phía sau đã truyền đến giọng Lê Quảng Minh: “Thằng Hai, con gọi điện cảm ơn ai?”
Lê Nhị và Lê Tiếu cùng đứng dậy quay đầu nhìn, gọi “ba“.
Lê Quảng Minh chậm rãi đến sân thượng, sau khi ngồi vào ghế thì ra dấu cho họ ngồi xuống: “Ngồi xuống cả đi, vừa hay ba có chuyện muốn nói.” Hai anh em đi đến ban cô6ng nhỏ đã mở hơn phân nửa, Lê Nhị bảo người giúp việc mang sữa và bánh mì nướng đến, đợi xung quanh yên ắng lại mới híp mắt nói: “Tiểu Tiếu, lần này sao anh Cả đi ra được thế?”
Lê Tiếu cầm sữa uống từng ngụm, liếc Lê Nhị: “Chuyện này anh nên đi hỏi Ban Kỷ luật.”
Lê Nhị sâu xa liếc Lê Tiếu. Thấy cô đã uống nửa ly sữa, anh cầm đĩa đồ ăn lên, đưa bánh mì nướng cho cô: “Bớt giả vờ, em biết anh nói gì.” Không lâu sau, cô vệ sinh cá nhân xong liền ra khỏi phòng0, đến khúc rẽ cầu thang thì đụng phải anh Hai Lê Ngạn.
Một tay anh nắm tay vịn, tay kia đút túi bước lên cầu thang,6 thấy Lê Tiếu thì ngạc nhiên: “Dậy sớm thế?”
“Um.” “Chuyện gì thế?” Hai anh em ngầm trao đổi ánh mắt, Lê Nhị hỏi trước.
Lê Quảng Minh vỗ đầu gối, trầm ngâm mấy giây mới nói: “Lần này thẳng Cả có thể trở ra bình yên vô sự, ngoại trừ nhờ nó may mắn, không thiếu được sự giúp đỡ của mọi người. Mấy năm nay lòng nó luôn nhớ đến
Diệp Uẩn. Lúc trước ba có bàn chuyện kết hôn với nó, nó luôn lấy lý do công việc bộn bề từ chối. Giờ hai đứa cũng thấy rồi, thân là Tổng Thư ký Nam Dương, chức cao trên bao người, rốt cuộc vẫn bị người ta hãm hại. Lúc này, Lê Ngạn ra vẻ “anh biết mà” bắt tréo chân đung đưa, liếc Lê Tiếu, thích thú tặc lưỡi: “Cậu em rể này... cũng được đấy.”
Lê Tiếu ngừng động tác cắn bánh mỳ, sâu xa nhìn anh: “Thế cần em đưa số anh ấy cho anh, để anh gọi qua cảm ơn một phen không?”
Lê Nhị thoáng ngừng thở, gọi Thương Thiếu Diễn là em rể, bộ anh chán sống rồi sao? Mấy hôm trước anh Cả bị đưa đi điều tra, ngoại trừ Lê Ta8m, Lê Nhị đã chạy từ triển lãm tranh nước ngoài về.
Anh đứng trên bậc thang nhìn gò má xinh đẹp của Lê Tiếu, nhếch 2môi nói: “Theo anh qua đây.”
Lê Tiếu nhướng mày,im lặng đến vườn treo ở tầng lửng. Ngừng một chút, anh nhỏ giọng, từ tay vịn áp tới gần trước mặt Lê Tiếu, thử thăm dò: “Anh Cả ra ngoài được, liệu có phải nhờ... Thương Thiểu Diễn hỗ trợ không?”
Lê Tiếu nhai bánh mì, đồng tử lóe lên, cũng không giấu giếm: “Ừm, có giúp.”
Ông anh con buôn này trở nên thông minh từ bao giờ thế? Thế nên ba mẹ bàn rồi, tính tìm cơ hội sắp xếp hôn nhân chính trị cho nó.”
Lê Tiếu và Lê Ngạn trố mắt nhìn nhau.
Không thể phủ nhận, để củng cố vị trí quyền lực vững chắc, hôn nhân chính trị là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Nhưng... thật sự cần sao?
Mặt Lê Tiếu thản nhiên không nhìn ra manh mối gì, cụp mắt hỏi: “Anh Cả có đồng ý không?”
Lê Quảng Minh trầm ngâm, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ: “Nó không đồng ý thì có thể làm gì? Nhà họ Lê chúng ta có tiền, có tài nguyên, nhưng không có quyền. Với thân phận của anh Cả con, chỉ có tiền thôi đâu giúp
được nó. Dù lập trường của nó đủ kiên định, nhưng hễ có bè cánh đấu đá, chưa chắc nó may mắn được như lần này.”