Là tiếng súng giảm thanh. Lê Tiếu đang quỳ một chân lên lưng tay bắn tỉa, tháo6 tai nghe của gã xuống, ngón cái và ngón trỏ bóp cổ họng đối phương, cúi người nói bên tai gã: “Trong rừng có mấy tên mai phục?” Tay bắn tỉa không kịp phản ứng, nhưng nghe giọng là của con gái thì híp mắt: “Cô muốn chết sao?” Lê Tiếu nghe thể cười nhạt, nắm cổ gã ta nhấc lên, sâu kín nói: “Dựa theo thói quen của Hội quốc tế các người, phần lớn sẽ sắp xếp ba tên mai phục, đúng không?” Tay bắn tỉa bối rối, chưa kịp phản ứng thì giây kế tiếp, cổ đã bị Lê Tiếu vặn một phát, đau đến mức hôn mê.
Không chết được, chỉ gãy xương cổ thôi. Trên bãi cỏ dưới sườn núi trong rừng có một người nằm sấp.
Đối phương phủ cây cối8 trên người, ống ngắm hướng về quốc lộ phía dưới, nghe tiếng trực thăng bay trên đỉnh đầu liền nói vào tai nghe: “Cậu Vân, trực thăng bay rồi, ổi...”2 Cậu Vân kia không biết đã nói gì, không nghe tiếng tay bắn tỉa trả lời cũng chẳng để ý. Lê Tiếu đứng yên, 1dòng tai lắng nghe, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tiếng súng phía trước bên phải, hướng hai giờ. Lê Tiếu lau đầu ngón tay, tháo tai nghe của đối phương, cầm súng bắn tỉa hồng ngoại trên đất lên, lẳng lặng nghe động tĩnh trong tai nghe.
Bên kia, đoạn giữa của quốc lộ Bàn Sơn. Trên cửa xe có rất nhiều dấu đạn, nhưng chất liệu kính chống đạn rất bền chắc, có thể nhìn ra được dấu đạn bắn nhiều lần nhưng vẫn không thể phá vỡ.
Hai mươi tên lính đánh thuê cường tráng chia ra bốn phía quốc lộ. Lê Tiếu phán đoán khoảng cách 0hai bên, sau đó lao nhanh ra từ rừng cây như một con mèo linh hoạt.
Cùng lúc đó, chiếc trực thăng vừa rồi bay qua lại chật vật đảo về theo đư6ờng cũ, cửa khoang thân máy có hai dầu đạn rõ ràng. Nhiều phần rìa núi bị sạt lở, đá lớn đất bùn chia cách quốc lộ trăm mét thành ba bốn đoạn.
Lúc này, ở ngay giữa, một chiếc xe hạng sang của Diễn Hoàng đỗ ven đường, trước và sau đều bị chặn, xung quanh thân xe còn có dấu vết va chạm với đá.