Đôi mắt lạnh lùng của Thương Úc ảnh vẻ giễu cợt: “Thông minh?”
Thương Tung Hải liếc anh, đóng nắp, cười l0ạnh: “Bà ta luôn tự cho là đúng. Lần này chủ động liên lạc với Tiểu Tiểu, một là đầu hàng, hai là thăm dò, nhưng vẫn biết tránh chúng ta, đún6g là thông minh hơn trước nhiều.” Bà ta mím môi, liếc Lưu Vân đang ngạc nhiên: “Thiểu Diễn nó...”
Lê Tiếu chậm rãi mở mắt, cười nhạt nhìn Minh Đại Lan: “Anh ấy rất khỏe, không cần bà nhọc lòng.”
Minh Đại Lan khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lê Tiếu, cô không cần mang địch ý lớn như vậy với tôi. Nếu tôi đã chủ động tìm cô, cô nên hiểu.” Thương Úc nhắm mắt hít thở sâu, đứng dậy rồi trầm giọng nói: “Ba nghỉ đi, con ra ngoài một chuyển.”8
“Với sự thông minh của Tiếu Tiếu, bà ấy không phải đối thủ của con bé.” Thương Tung Hải ngồi vững, lấy mắt kính xuống vuốt sống mũi:2 “Vừa hay con dặn con bé một tiếng, nếu muốn đối phó với Tiêu Diệp Nham thì đừng cho cậu ta cơ hội trở mình.”
Anh nghiêng người quay 6đầu nhìn, ánh mắt nghiền ngẫm: “Rốt cuộc ba có bao nhiêu tai mắt ở Myanmar?” Thương Tung Hải xua tay: “Đi đi, đưa con bé bình an về cho ba.”
Tám giờ rưỡi, chợ đêm Thủ đô.
Chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại ven đường, một người mặc váy dài dân tộc Myanmar đeo mạng che mặt từ trong đám người náo nhiệt chậm rãi đi đến. Dù là phục trang dân tộc khá bảo thủ nhưng vẫn làm nổi bật khí chất đoan trang cao quý của đối phương. Cửa mở, bà ta nghiêng người ngồi xuống, tháo mạng che mặt nhìn Lê Tiếu bên cạnh mình: “Tôi những tưởng cô sẽ không đến.” Lê Tiếu gác chân dựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe giọng nói cứng ngắc tự giễu của đối phương, cô thờ ơ nói: “Tôi cũng không ngờ phu nhân Công tước lại bỏ tôi theo sáng.”
Lời này lộ rõ vẻ giễu cợt. Bà ta còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã giơ tay lên: “Bà Tiêu, không có gì gọi là nên hay không nên. Với thủ đoạn của bà, dù chủ động tìm tôi, cũng không loại trừ khả năng ăn cây táo rào cây sung!”
“Lê Tiếu!”
Minh Đại Lan đã sớm dự đoán thái độ không tốt của Lê Tiếu, nhưng chính tai nghe cô giễu cợt như vậy vẫn khiến bà ta mất vui.
Lê Tiếu không chỉ lời thêm, liếc Lưu Vân, anh ta lập tức chạy về phía hộp đêm Palm Tree.
Chín giờ tối, hộp đêm xa hoa trụy lạc.
Minh Đại Lan đeo mạng che mặt theo Lê Tiếu vào cửa sau.
“Bà tự đi ra, không sợ lão Công tước phát hiện?” Lê Tiếu dựa thang máy, giọng miễn cưỡng: “Ông ấy đến Phủ Tổng thống rồi, trong vòng hai tiếng sẽ không quay lại.” Minh Đại Lan chỉnh lại mạng che: “Lê Tiếu, cô không cần đề phòng tôi như thế. Nếu tôi muốn hại cô, sẽ không chờ đến hôm nay.”