“Dạ không đầu, cảm ơn ba.” Sau đó...
“Thiếu Hành, đó là chị dâu của con.” Thương Lục mím môi, giận mà không dám cãi, xoay người ra khỏi cửa.
Ở nơi đám người Thương Tung Hải không nhìn thấy, ánh mắt anh ta thoảng nghiêm trọng. Thời gian nửa chung trà, Thương Tung Hải luôn hàn huyên chuyện nhà với Lê Tiếu, ngoại trừ hỏi tình hình hiện giờ của vợ chồng họ Lê, còn hỏi về dự định tổ chức hôn lễ.
Thương Úc nâng ly trà thổi hơi nóng, nhướng đuôi mắt nhìn ông, không đáp chỉ hỏi lại: “Ba có sắp xếp gì?” Nét mặt Thương Tung Hải sâu xa, ông vỗ tay vịn: “Hôn lễ là chuyện của hai đứa, dù là ba sắp xếp thì con có chịu nghe không?” Lê Tiếu cụp mắt tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình. Cô không trông mong gì với hôn lễ, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để tổ chức. Như những gì cô nghĩ, Thương Úc nhấp ngụm trà, buông ly xuống, ung dung cuộn ống tay áo: “Tạm thời bọn con không tổ chức hôn lễ, dù ba có sắp xếp gì cứ để sau đi đã.”
Thương Tung Hải không phản bác, chỉ nhìn Lê Tiếu: “Vậy cũng được, con không có ý kiến gì chứ?” Đây là tốc độ phi nhân loại gì chứ?
Lê Tiếu2 đặt hộp gấm lên bàn trà bên cạnh, gật đầu, bình tĩnh quan sát Thương Lục. Anh ta được bảo vệ rất tốt, đôi mắt khá giống Thương Úc k6ia trong veo không lẫn tạp chất. Lê Tiếu nhận hộp gấm nói cảm ơn, rồi đưa 6hộp quà chặn giấy lóng trúc cho quản gia Tiêu.
Thương Lục ngây người chớp mắt, nhân lúc Thương Tung Hải và Thương Úc trò chu8yện, ngẩng đầu thăm dò: “Này, cô với anh Cả tôi... đăng ký kết hôn rồi?” Thương Lục giật mình, cúi đầu lặng thinh. Thương Tung Hải đi đến ghế chủ nhà ngồi xuống, liếc Thương Lục, sau đó nói với quản gia Tiêu: “Ông đưa nó về sân sau, trước khi thuộc quyển sách y kia, đừng cho nó ra ngoài.”
Thương Lục trợn mắt há miệng: “Không phải, ba à...” “Còn không đi mau.” Thương Tung Hải nghiêm nghị rầy la. Sống trong một gia tộc thế này lại được đãi ngộ như vậy, anh ta thật sự rất may mắn.
Thương Lục bị cô nhìn mà sợ hãi, đưa tay sờ gò má mình, hừ lạnh: “Cô nhìn tôi làm gì?” “Cô ấy là chị dâu của em.”
Hai giọng nói trầm thấp không vui đến từ Thương Tung Hải và Thương Úc. Thật ra Thương Lục không ngốc, dù có được bảo vệ tốt cách mấy, từ nhỏ đến lớn, anh ta cũng đã trải qua không ít lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Mỗi lần anh Cả về Parma, ba sẽ cẩm túc anh ta trong nhà.
Nếu nói lòng Thương Lục như gương sáng, thì đây chính là một loại bảo vệ trá hình. Lê Tiếu cười khẽ đáp: “Dạ không.”