“Còn.” Thương1 Úc nhíu mày, đáy mắt hiện ý cân nhắc: “Muốn tìm người phiên dịch sao?” Hai người nhìn nhau, qua mấy giây, Lê Tiếu đáp lại: “Phiên dịch được0 thì quá tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là...
người phiên dịch phải đáng tin.” Nói đến đây, Lê Tiếu nhạy bén nhận ra hứng thú càng 6lúc càng rõ trong đôi mắt Thương Úc. dù phiên dịch rồi thì cũng phải đợi kiểm chứng lại tính chân thực.
Không phải cô không tin Thương Tung Hải, mà vì cô không nắm bắt được bụng dạ của ông.
Nghe vậy, Thương Úc nhìn khuy măng sét trên áo sơ mi, đuôi mắt nhướng lên: “Thế nên?” Lê Tiếu ngẫm nghĩ, nói thẳng: “Ngoại trừ bác trai ra liệu còn ai không?” “Không tin ông ấy được à?” Thương Úc chỉnh lại sơ mi, khóe môi nhếch lên. Lê Tiếu nhìn anh, lắc đầu, nói úp mở: “Cũng không phải, bác trai bận như vậy, em ngại làm phiền.” Thương Úc nhìn cô thật sâu, môi mỏng hơi chếch, mi mắt rủ xuống: “Chuyện nhỏ này không thể nói là làm phiền, để anh xử lý cho em, hử?” Thấy anh đã nói thế, Lê Tiếu cũng không tiện từ chối thêm.
Gài xong hai chiếc khuy măng sét lên tay áo Thương Úc, Lê Tiếu nhìn ngắm một lúc rồi hài lòng gật đầu: “Đẹp lắm!”
Vàng đen tuyệt phối, đặc biệt khi đi đôi với áo sơ mi đen tuyền, càng nổi bật khí chất lạnh lùng sang trọng cao quý của anh. Cô chau mày, kéo tay anh: “Vẻ mặt anh là sao? Em nói sai à?” Anh nhếch môi, đưa tay cầm một chi8ếc khuy măng sét lên, khi đưa cho Lê Tiếu thì giọng nói quyến rũ ẩn ý cười trêu chọc: “Không sai, chắc bác Thương của em...
cũng đán2g tin.” Lê Tiếu giật mình, vừa sửng sốt vừa bất ngờ mà nhướng mày: “Bác trai đọc được chữ viết này sao?” Thương Tung Hải biết? Thật là khéo!6 Thương Úc vuốt thắng cổ tay áo từ khuỷu tay xuống, tỏ ý Lê Tiếu đeo khuy măng sét thay mình, đồng thời giải thích: “Phải, ông ấy từng nghiên cứu sách y cổ của Thương thị, có học qua rồi.” Lê Tiếu nhận lấy khuy măng sét, nhìn Thương Úc, cúi đầu thử cài giúp anh, nói sâu xa: “Nếu đưa thẳng quyển tự truyện này cho bác trai, nhờ bác hỗ trợ, liệu có thiếu lễ phép quá không?” Cô thầm nghĩ, người sắc sảo như Thương Tung Hải, cả đối mặt trò chuyện cũng hay nói năng mập mờ rồi.
Nếu thật sự đưa tự truyện cho ông Lê Tiếu cảm thấy... “Mai cuối tuần rồi, có sắp xếp gì không?” Thương Úc nhẹ nhàng vuốt ve khuy măng sét, liếc nhìn cô.
Lê Tiếu nhìn quyền tự truyện trong hộp, nói: “Buổi sáng ghé võ quán nhà họ Phó thăm Cửu Công, chiều về phòng thí nghiệm.
Gần đây hạng mục có chút tiến triển nên em khá bận.” Vì tối nay tham gia Hội đấu giá Venus nên cô đã xin nghỉ rồi, ngày mai cần về xử lý công việc chất đống.
Thương Úc nâng mu bàn tay, vuốt nhẹ gò má hơi lạnh của Lê Tiếu: “Vậy em ngủ đi, sáng mai anh đưa em đến võ quán.” Lê Tiếu mím môi nhìn anh, chớp chớp mắt, đúng lúc ngáp một cái: “Ngủ ngon.”