Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang là hoàng hôn, ráng chiều nghiêng rơi trên sàn nhà, hiện lên quầng sáng mờ ảo đẹp lạ thường.

Tóc Tịch La vẫn còn ướ1t, cô mặc áo choàng tắm ngồi hút thuốc trong phòng khách. Cô nhướng mày ngạc nhiên, không kìm được mà cong môi: “Không phải chứ, hơn ba mươi rồi mà vẫn còn chưa khai trai?”

Nếu là bình thường, ắt hẳn Tông Trạm sẽ cãi nhau với cô, nhưng tâm trạng mãi không bình ổn lại được khiến anh ta thẳng thắn tiếp nhận lời chế giễu này: “Giờ không phải nữa rồi.” Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, thấy khóe mắt nhìn nhột nên kéo chăn cao lên, lầu bầu: “Còn không chịu đứng đắn nữa thì em chặt tay thay anh.”

Tông Trạm không để ý, đỡ vai cô kéo về, thấp giọng hỏi: “Bé cưng, sáng nay muốn ăn gì?” Năm giờ sáng hôm sau, Tông Trạm hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Tịch La về thể lực của anh ta.

Phòng ngủ tối mờ, người đàn ông cả đêm không ngủ nằm nghiêng bên giường. Không lâu sau, Tông Trạm mặc áo choàng tắm cùng kiểu đi đến,0 cầm theo một ly cà phê đen.

Anh ta đoạt lấy thuốc lá của Tịch La rồi đặt ly cà phê vào tay cô: “Đói bụng không?”
6
Tịch La lắc đầu rồi nhìn điếu thuốc dành cho nam kia chằm chằm, cau mày bất mãn: “Sao anh lại cướp thuốc của em?” Vẻ mặt Tịch La hơi biến đổi, cuối cùng nhận ra được Tông Trạm khác thường: “Khó tiếp nhận thế sao?”

Chẳng trách vừa rồi trên giường, anh ta luôn vùi đầu bên cổ cô, trong hai mươi mấy phút không chịu nhìn vào mắt cô. “Đỡ hơn nhiều.” Tịch La lắc eo ôm cánh tay anh ta: “Anh ôm chặt thể làm gì, nới lỏng tí đi, nóng.”

Tông Trạm buông ra theo ý cô, chẳng những thế còn cố ý đứng dậy đến góc tường bật điều hòa. Ngay sau đó, anh ta quay lại, ngồi xuống ôm cô ngồi lên đùi với sức lực còn lớn hơn trước đó. Tịch La níu áo choàng tắm của anh ta, ngả ngớn nâng cằm anh ta lên: “Có phải anh thấy em dễ gạt?”

Đôi mắt sâu thẳm của Tông Trạm nhìn cô không chớp mắt: “Anh gạt em sao?” Bàn tay anh ta chống gáy, nương ánh sáng len vào từ rèm cửa sổ, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét của cô.

Tịch La không biết rằng, Tông Trạm đã lẳng lặng ngắm cô cả đêm, đến khi trời dần rạng mới không kìm được mà trêu chọc cô. Những lời còn lại đã bị anh ta ngắn đi.

Hai bên đều là lần đầu tiên, khó tránh khỏi ngại ngùng. Tịch La: “...”

Anh ta đang nổi điên gì thế? Tông Trạm ghì chặt eo cô, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới cúi đầu tựa trán cô, cảm khái: “Anh cho là quá muộn...”

Gặp được quá muộn, có được quá muộn, nên không phải là duy nhất của đối phương. Tịch La tựa vào ngực anh ta mãi không lên tiếng, hơn cả ngạc nhiên là cảm giác vui vẻ nảy sinh.

Cảm giác giống như mở một chiếc hộp, bất ngờ nhận được niềm vui bất ngờ. Tông Trạm nhìn khóe miệng cô cong lên, cúi đầu ngậm lấy: “Babe, tâm trạng thế nào?”

“Bất ngờ.” Tịch La hôn lại anh ta, ánh mắt ranh mãnh, chế giễu: “Chẳng trách...” Đương nhiên, chuyện như thế này có một sẽ có hai.

Một khi bật công tắc, nếm ngon ngọt, vốn dĩ đàn ông rất khó kiềm chế kích động nguyên thủy này. Không biết qua bao lâu, anh ta lấy ly cà phê cô đang cầm đặt lên bàn, không đợi cô lên tiếng đã ôm đối phương vào lòng với sức lực gần như mất khống chế.

Tịch La vô thức vùng vẫy, ngón tay thô to của Tông Trạm xuyên qua phần tóc gáy của cô, khàn giọng hỏi: “Còn đau không?” “Không phải khó tiếp nhận, mà là khó tin.” Tông Trạm hơi mắt che đi ánh sáng âm u nơi đáy mắt: “Anh không biết đây cũng là lần đầu tiên của em, có phải đau lắm không?”

Tịch La nhạy bén bắt được chữ “cũng“. Tông Trạm ngửa người dựa lưng sofa, ngón tay vuốt ve cằm cô từng chút một, có những lời nghẹn ở cổ họng, nhưng không biết nên lên tiếng thế nào.

Sau cùng, anh ta chỉ có thể nói một câu bộc lộ đầy đủ bản chất trai thẳng: “Tịch La, anh vui lắm.” Vẻ mặt anh ta nghiêm túc và chân thành hơn bao giờ hết. Mà ẩn sâu bên trong lại là sự vui thích và mừng rỡ không thốt thành lời.

Trước hôm nay, Tông Trạm đã thuyết phục mình đón nhận tất cả quá khứ của cô. Nhưng sau hôm nay, anh ta hiểu rõ, ngoài Tịch La ra, anh ta không cần ai khác nữa. Mà nhiều hơn nữa, chính là cảm giác luyến tiếc.

Tông Trạm chăm chú nhìn Tịch La, nhìn về phong tình còn đọng lại cùng vẻ ung dung tự tại trên khuôn mặt cô. Nhất là sau khi biết được đây là lần đầu của Tịch La, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, sợ làm cô bị thương, càng sợ cô thấy ám ảnh vì chuyện này.

Nhưng tất cả đều là tâm tư lên men của Tông Trạm. Anh ta quá để ý, quá vui mừng, dẫn đến bỏ lỡ năng lực tiếp nhận mạnh mẽ và sự thản nhiên đến khác thường của Tịch La. “Không ăn, không ăn, tránh ra nào.” Tịch La buồn bực đập anh ta, nổi tính cáu kỉnh khi tỉnh ngủ.

Tông Trạm cúi đầu hôn cô, tay mò vào chăn: “Không ăn không được.” Lần đầu nếm trải chuyện chăn gối, thật ra Tịch La không có gì thay đổi, không ngại ngùng cũng không né tránh. Dù cơ thể hơi khó chịu, cô cũng không đến mức yếu ớt làm mình làm mấy.

Họ quen biết hơn ba năm, những định kiến bén rễ trong lòng sụp đổ trong một thoáng, trái tim được cọ rửa và đắm chìm trong cảm giác mừng rỡ như điên, nên rất khó duy trì trạng thái. Tịch La duỗi tay định cầm ly cà phê, nghe thế bèn thu tay, nghiêng đầu trêu chọc anh ta: “Định kiến trai thẳng của anh lại phát tác à?”

Phải đến mức như vậy sao? 8Tông Trạm khom người cầm quần tây trên sàn nhà, móc hộp thuốc lá bạc hà dành cho nữ: “Thuốc kia nặng lắm, hút cái này đi.”
“Anh mua hồi nào thế?” Tịch La nhận lấy nhìn qua, là nhãn hiệu cô hay hút.

Tông Trạm không đáp, ngồi xuống bên ng6ười cô, nhìn mặt đối phương không chớp mắt, tâm tư nơi đáy mắt rất sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đ
Đan29 Tháng chín, 2022 16:53
T
Thuỷ 29 Tháng chín, 2022 00:10
Hay
T
Thuỷ 28 Tháng chín, 2022 23:19
Hhh
BN
Bảo Ngọc28 Tháng chín, 2022 19:28
Truyện hay lắm ❤️❤️❤️
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ28 Tháng chín, 2022 10:51
nhảy hố 💃 💃 💃
ᴾᴴᵁ
ᴾ ᴴ ᵁ̛ ᴼ̛ ᴺ ᴳ ᵀ ᴿ ᴵ ᴺ ᴴ 🌸27 Tháng chín, 2022 20:28
Hay 😍 🥰 😘
TLA
Tôi Là Ai27 Tháng chín, 2022 02:03
Bao giờ có chương mới ạ?
BÌNH LUẬN FACEBOOK