Lê Tiếu đi vòng từ phía sau chuồng ngựa 0ra ngôi nhà đá, nơi những người hầu đang nghỉ ngơi. Cánh cửa gỗ khép hờ, ánh sáng leo lắt bên trong hắt ra qua khe cửa, thỉnh thoảng còn ngh6e được tiếng ho khan trầm thấp.
Một giây sau, cô đá văng cánh cửa gỗ. Lê Tiếu lạnh nhạt hỏi lại: “Hai ta rốt cuộc là ai muốn chết?“.
Người đàn ông trước mặt có mí mắt sụp, mũi vẹo và trên mặt có nhiều vết sẹo, mái tóc nhuộm dài, trông rất luộm thuộm.
Anh ta ngụy trang rất khéo, nểu Lê Tiếu không nghe thấy tiếng ho khan và bóng lưng quen thuộc, dù vô tình gặp nhau trên đường, chưa chắc cô đã nhận ra Vân Lệ. Lê Tiếu đóng cửa lại, lia mắt nhìn cách bài trí trong phòng, nói thẳng: “Thẩm Thanh Dã làm việc bốc đồng, anh cũng ấm đầu theo luôn sao?”
Vân Lệ giãn vai, đấm lưng, đặt nằm tay lên miệng, ho khan hai tiếng: “Em thấy ông đây làm việc bốc đồng khi nào?”
“Anh bị thương à?” Trong nhà bày trí rất đơn giản, một người đàn ông tóc 8hoa râm đang duỗi thẳng chân hút thuốc. Đột nhiên nghe thấy tiếng đá cửa, người nọ vội dụi tàn thuốc vào tách trà và đứng dậy, mái tóc dài c2he khuất mặt anh ta. Anh ta cất giọng khàn khàn: “Xin hỏi ngài Công tước cần gì?” Lê Tiếu sầm mặt nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng hồi 6lâu.
Có lẽ im lặng quá lâu, người đàn ông bèn nheo mắt nhìn trộm cô qua mái tóc che khuất tầm nhìn, sau đó...
Anh ta đứng thẳng người, yết hầu lên xuống rất nhanh: “Sao em lại tới đây, muốn chết hả?” Từ trước lúc vào đây đến giờ, anh ta đã ho rất nhiều lần.
Lê Tiếu nhìn kỹ sắc mặt anh ta, nhưng vì lớp hóa trang quá dày, cô không biết tình trạng thật sự. “Cảm vặt thôi, không đáng nhắc tới.” Vân Lệ xua tay, rồi kéo ghế để Lê Tiếu ngồi xuống: “Sao em vào đây được?” Anh ta vừa nói vừa quan sát trang phục của cô, sờ cằm: “Hiểm khi thấy em mặc váy dạ hội, cũng không tệ lắm.”
Lê Tiếu chậm rãi ngồi xuống, gõ ngón tay lên bàn hai lần: “Làm thế này cũng không có ý nghĩa gì, anh mau thay quần áo rồi đi theo em.”
“Sao lại không có ý nghĩa?” Vân Lệ với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu để dưới mũi hít hà: “Em cũng biết đạo lý nếu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con mà. Tôi ở trang viên này hơn một tháng, nhưng đã nghe ngóng được rất nhiều tin tức nội bộ, em có muốn nghe không?”
“Không.”
Vân Lệ vén mái tóc dài lòa xòa trên trán, cất tiếng cười: “Cố tình chọc tức tôi phải không?”