Nàng ta tức giận, bắt đầu nói năng bừa bãi.
“Câm miệng!” Tô phu nhân quát lớn: “Tôn đại nhân đối xử tốt với Tử Thần cô nương là vì nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, nàng ấy đã cứu mạng ta, ăn một con vịt quay thì có gì quá đáng? Chương Tử Yên, ta thật sự rất thất vọng về ngươi, ta tưởng rằng ngươi đã học được một bài học, trở nên hiểu chuyện rồi, không ngờ vẫn cố chấp như vậy.”
“Phu nhân, ta chỉ thấy ấm ức thôi mà? Chúng ta mới là người Tô gia chính thống, dựa vào đâu mà còn không bằng một người ngoài?” Chương Tử Yên vẫn không phục.
Tô Mặc khoanh tay đứng bên ngoài nhìn, nhướng mày, Tam di nương này thật không biết điều, mẫu thân đã nói rất đúng, nàng ta còn ở đây lải nhải, nếu chọc sư phụ tức giận thì nàng ta sẽ phải chịu khổ.
Quả nhiên Tử Thần bắt đầu liếc nhìn nàng ta, Tô Mặc biết sư phụ đã bắt đầu không vui rồi.
Sư phụ luôn ghét nhất những người lắm mồm nhiều chuyện.
“Ngươi muốn ăn không? Cho ngươi này.” Tử Thần nói rồi ném đầu và đuôi vịt về phía Chương Tử Yên.
“Ngươi dám làm nhục ta, đồ tiện nhân.” Chương Tử Yên tức giận, nàng ta trợn tròn mắt, giơ tay đánh Tử Thần.
“Xong đời rồi!” Tô Mặc xoa trán, nhắm mắt lại bất lực.
Nữ nhân này là muốn c.h.ế.t nhanh hơn sao?
Muốn c.h.ế.t nhanh như vậy sao?
“Chát.” một tiếng tát vang dội khắp phòng giam.
Mọi người đều quay lại nhìn, phát hiện người bị đánh không phải Tử Thần mà là Tam di nương Chương Tử Yên, nàng ta ôm mặt, không tin nhìn Tô phu nhân: “Phu nhân, người đánh ta? Ta là người Tô gia, người vì một người ngoài mà đánh ta?”
“Đánh chính là thứ vong ân phụ nghĩa như ngươi, đánh chính là thứ không biết điều như ngươi!” Tô phu nhân cứng rắn nói.
Tử Thần vẫn thản nhiên tiếp tục ăn vịt quay của mình, từng miếng từng miếng, rất nhanh con vịt quay đã bị nàng ấy ăn sạch.
Tô Côn nhìn thấy nương bị đánh, đại phu nhân mắng nương, sợ đến mức quên nhai vịt quay trong miệng, một lúc sau mới phản ứng lại: “Oa.” một tiếng khóc lớn.
Tô Lâm nhìn thấy ca ca khóc, cũng khóc theo.
Tô Bân, Tô Quân và Tô Thành đi dỗ hai đứa, nhất thời phòng giam loạn thành một đoàn.
“Ồ! Tử Thần này đúng là lợi hại, khiến Tô gia gà bay chó sủa.” Mấy cô nương Yên Vũ lâu ở phòng giam bên cạnh chế giễu.
“Đúng vậy, Tam di nương này thật đáng thương, người Tô gia không ai coi nàng ta ra gì sao? Sinh con thì có ích gì, chẳng phải vẫn bị đại phu nhân chèn ép sao.”
Vài nữ nhân bắt đầu cười trộm.
Ban đầu, họ thấy Tô gia có vịt quay ăn, trong lòng đã mất cân bằng, giờ đây cuối cùng cũng thấy được cảnh náo nhiệt, họ lập tức vui vẻ hẳn lên.
Trần Yên Vũ ra sức ra hiệu cho họ, bảo họ đừng nói bậy nhưng mấy nữ nhân ghen ghét kia làm sao coi nữ nhân đã bị phá tướng, lại không nói được lời nào này ra gì.
Không ai nghe lời nàng ta, chỉ khinh thường tặng cho nàng ta một cái liếc mắt.
Tô Mặc lạnh lùng nhìn họ, ném ra một nắm thuốc bột, mấy nữ nhân hắt hơi mấy cái, đột nhiên phát hiện mình không nói được, mắt to trừng mắt nhỏ, cổ họng như bị dính chặt, không thể phát ra âm thanh.
Trần Yên Vũ nhìn họ, không khỏi lắc đầu, không thể trêu chọc người Tô gia, nếu không sẽ rước họa vào thân, mấy kẻ ngu ngốc này sao lại không tin chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Chương Tử Yên đã nghe thấy lời bàn tán của mấy nữ nhân bên cạnh, tức giận trào dâng, càng cảm thấy mất mặt: “Ta không sống nữa, ta không sống nữa!” Nói rồi liền đ.â.m đầu vào tường phòng giam.