“Được! Không sợ chết! Vậy thì cứ đến!” Tô Mặc lạnh lùng nói.
Ba ngày sau, là ngày nộp tiền đặt cọc và bốc thăm chọn cửa hàng.
Vị trí cửa hàng có tốt có xấu, để tránh tranh chấp không cần thiết, Trịnh lang trung quyết định bốc thăm chọn nơi.
Bốn mươi người đã sớm đến trước cửa hàng.
Họ cũng nghe nói về chuyện xảy ra mấy đêm trước, bàn tán xôn xao, đều đoán xem kẻ chủ mưu rốt cuộc là ai.
“Tránh ra! Tránh ra!” Lúc này, có mấy tên đại hán đuổi những người đang chờ bên ngoài cửa hàng: “Cút! Muốn sống thì cút ngay!”
“Này! Các ngươi muốn làm gì? Dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?”
Có một người tiến lên lý luận với bọn họ.
“Chát!” Một cái tát giáng vào mặt người đó: “Dám cãi với gia, xem ra ngươi chán sống rồi, nói cho các ngươi biết, tốt nhất đừng đụng vào cửa hàng này, nếu không nghe lời, ta nhất định sẽ khiến các ngươi không làm ăn được! Không tin thì cứ chờ mà xem.”
Một tên mặt đầy thịt đứng trước mặt bọn họ quát lớn.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh dậy sớm, gọi người làm công mở cửa, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
“Ngươi là ai?” Tô Mặc nhảy ra hỏi.
Tên đó quay đầu nhìn Tô Mặc, chỉ thấy một cô nương yếu đuối, cười dâm tà: “Tiểu nương tử, thế nào, ngươi muốn thay bọn họ ra mặt sao? Vẫn là đừng xen vào chuyện người khác, rảnh rỗi thì đến hầu hạ gia đi! Bảo đảm ngươi thoải mái...”
“Rầm.” Hắn ta còn chưa dứt lời, Trần Thiếu Khanh đã đá một cước vào đôi môi dày của hắn ta, m.á.u lập tức chảy ra từ khóe miệng.
Hắn ta há miệng, còn nhổ ra hai cái răng cửa.
“Ngươi dám đánh gia...” Hắn ta giơ nắm đ.ấ.m xông về phía Trần Thiếu Khanh, Tô Mặc nhẹ nhàng duỗi chân, thân hình béo ú “Phịch” ngã thẳng về phía trước, ngã xuống đất nổi lên một trận bụi.
Tô Mặc nhanh nhẹn nhảy tới, giẫm chân lên mặt hắn ta, chống nạnh nói với mọi người: “Ta xem còn ai muốn ở địa bàn của lão nương đây mà gây sự, đến một người đánh một người, đến hai người phế một đôi, ai chán sống thì cứ đến thử xem!”
Tô Mặc rút con d.a.o găm ở thắt lưng ra, cúi đầu đưa qua đưa lại trước mặt tên mập, tên mập sợ đến mức mặt không ngừng giật giật, liên tục xua tay.
“Phụt” Tô Mặc đ.â.m chính xác con d.a.o găm vào tay hắn ta, đóng đinh tay hắn ta xuống đất, m.á.u theo con d.a.o găm nhỏ giọt nhuộm đỏ một vùng.
“Á!” Những tên côn đồ còn lại đều giật mình, không ngờ cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp này lại tàn nhẫn đến vậy, bọn chúng không khỏi lùi người về phía sau.
“Ai còn dám tới đây?” Tô Mặc lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, một lần nữa quát lớn.
“Đi... đi thôi...” Vài người vừa nói vừa chạy mất hút, căn bản không thèm quan tâm đến tên bị đóng đinh trên mặt đất.
“Bọn chúng đều đi rồi, sao ngươi không đi?” Tô Mặc giẫm lên mặt hắn ta cười khẩy.
“Ta... ta không đi... không đi được.” Tên đó nghiêng đầu lẩm bẩm, tay kia chỉ vào mặt mình đang bị giẫm.
“Ừm, không đi được, tốt nhất là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc hỏi: “Tên đó ở đâu? Hắn rốt cuộc là lai lịch thế nào?”
“Hắn... hắn ở ngay tiệm xe ngựa ngoài thành, hắn nói nhà hắn từng là chủ cửa hàng lớn nhất trên phố này, bị các ngươi mua mất, nói là mua rất rẻ, hắn muốn tìm cách lấy lại chút bạc.”
Tên đó nghiêng đầu, nói có chút hàm hồ nhưng Tô Mặc thính lực rất tốt, nghe rõ hết.
“Trịnh lang trung, chủ cửa hàng lớn nhất trên phố này trước đây là ai?” Tô Mặc gọi Trịnh lang trung tới hỏi.