Nói rồi nhẹ nhàng ôm Chương Tử Yên vào lòng.
“Là ta đã làm chuyện có lỗi với chàng, ta mới phải chịu báo ứng này.”
“Đinh Lan? Nàng ta không phải là hôn thê của Tô Bân sao? Sao lại trở thành nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân, còn gả cho chàng??” Chương Tử Yên vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Vu gia muốn nịnh bợ Ngự sử đại nhân nên để tiểu thư Vu gia nhận ông ta làm nghĩa phụ, ai ngờ Đinh Lan đến Thanh thành lại để mắt đến ta, để Ngự sử đại nhân đích thân làm mối, muốn gả cho ta, ta nào có bằng lòng nhưng bọn họ lại ép cha ta, cha ta lại ép ta, còn muốn nhà chúng ta đưa ra mười vạn lượng vàng làm sính lễ, hôm nay ta tức quá nên đã mắng nàng ta, nàng ta lại bỏ trốn, lại còn đúng lúc trộm vào phủ, kho bạc bị trộm sạch.”
Hắn ta khóc lóc thảm thiết, ôm chặt Chương Tử Yên: “Kiều gia chúng ta xong rồi, bây giờ công tử của Ngự sử đại nhân đang ở trong phủ chờ đòi sính lễ nhưng Đinh Lan lại không thấy đâu, bây giờ trong phủ loạn như cào cào, Tử Yên, Kiều gia chúng ta gặp họa rồi, mười phần thì tám chín phần là không xong rồi, cho nên ta tuyệt đối không thể liên lụy đến nàng, đây là chút bạc vụn, nàng cầm lấy rồi chạy đi, chạy càng xa càng tốt, ta hy vọng nàng sẽ sống tốt, đáng tiếc ta không thể cho nàng được.” Kiều Uyển vừa nói vừa nhét một ít bạc vụn vào tay Chương Tử Yên, giọng nói lại nghẹn ngào.
“Ta có thể làm gì để giúp chàng, công tử, ta nguyện ý giúp chàng, chỉ cần có thể giúp chàng, cái gì ta cũng làm được!” Chương Tử Yên quay lại nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Kiều Uyển.
Tô Mặc nghe xong liên tục lắc đầu, nữ nhân này thật ngu ngốc.
Bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền.
“Đúng rồi, không phải nàng bị nhốt vào đại lao rồi sao, sao lại ra được, vừa nãy ta còn chạy đi xem nàng nhưng lại bị bọn họ đuổi ra, vừa mới trở về.” Kiều Uyển hỏi.
Chương Tử Yên liền kể một cách tường tận chuyện ra ngoài mua đồ, sau đó lén chạy đến đây.
Kiều Uyển nghe xong, mắt đảo loạn xạ: “Nàng nói Tô đại công tử cũng ra ngoài rồi sao?”
“Vâng, hắn và một tên thị vệ đi bán da hổ, ta là lén chạy ra.”
Chương Tử Yên vội vàng nói: “Chàng đoán xem ta còn dẫn theo ai...”
“Tử Yên, ta cầu xin nàng một chuyện, nếu nàng làm được, chúng ta nhất định có thể ở bên nhau lâu dài.”
Kiều Uyển ngắt lời Chương Tử Yên, vội vàng nói.
“Chuyện gì vậy? Kiều công tử cứ nói.” Chương Tử Yên hỏi.
“Nàng như vậy...” Kiều Uyển ghé vào tai Chương Tử Yên nói một hồi, sau đó ôm chặt lấy nàng ta: “Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta, có giữ được Kiều gia hay không là nhờ vào nàng.”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe rõ từng lời hắn ta nói, Tô Mặc mặt lạnh lấy từ trong không gian một gói thuốc bột định rắc về phía Kiều Uyển.
Trần Thiếu Khanh tiến lên giữ chặt nàng, ra hiệu cho nàng bình tĩnh.
“Thật sự được không?” Chương Tử Yên có chút bối rối.
“Có đánh c.h.ế.t ta ũng không tìm được mười vạn lượng vàng, chỉ có thể dùng cách khác, nghĩ đến nam đinh Tô gia nhất định là mối lo của thánh thượng, nhân cơ hội trừ khử Tô Bân, thánh thượng và Ngự sử đại nhân nhất định sẽ hài lòng, đến lúc đó chuyện sính lễ này có lẽ còn có thể thương lượng, đợi Kiều gia chúng ta vượt qua được thì cửa ải này coi như đã qua.”
Kiều Uyển tự tin nói, sau đó cúi đầu nhìn Chương Tử Yên đầy tình cảm: “Mạng sống của Kiều gia chúng ta đều nằm trong tay nàng, Tử Yên.”