Trần Thiếu Khanh liếc mắt đã thấy sắc mặt ông ta không bình thường, hơn nữa nhìn cái chậu đựng thuốc cũng rất hoảng loạn.
Không ổn! Lang trung này có vấn đề.
Hắn và Tô Mặc cùng nhau nhanh chân đi đến chỗ thuốc còn sót lại, Tô Mặc cầm lên ngửi thử, quay đầu nhìn Lý lang trung, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Nàng đưa cho Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh cũng ngửi thử, lập tức biến sắc, lạnh lùng nhìn Lý lang trung.
“Vị ân nhân, sao thuốc này lại không ổn vậy?” Mẹ Tiểu Sinh khẽ hỏi.
“Các người uống thứ thuốc này mỗi ngày sao?” Tô Mặc hỏi.
“Đúng vậy, Lý lang trung có tấm lòng Bồ Tát, mỗi ngày đều phát thuốc phòng bệnh này miễn phí cho thôn dân.” Có người trong thôn trả lời.
“Tấm lòng Bồ Tát? Ta thấy là lòng dạ rắn rết thì đúng hơn.” Tô Mặc đột nhiên cao giọng: “Thứ thuốc này không những không phòng bệnh, ngược lại còn có thể khiến người ta mắc bệnh, Lý lang trung, ta nói đúng không?”
“Ngươi nói bậy, y quán của chúng ta rõ ràng là làm việc thiện, phát thuốc phòng bệnh miễn phí cho thôn dân, ngươi đừng vu khống!” Lý lang trung tức giận nói.
“Đúng vậy, ngươi đừng vu oan cho Lý lang trung, ông ấy thường xuyên khám bệnh miễn phí cho hương thân, hơn nữa nếu không có tiền thì đều có thể ghi nợ.”
“Đúng vậy, Lý lang trung là người tốt.”
Lời nói của Tô Mặc khiến nhiều thôn dân bất mãn.
“Vậy các người nghĩ xem, uống thứ thuốc phòng bệnh này có tác dụng không? Hay là uống xong thì người ta c.h.ế.t luôn?” Tô Mặc ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Ôi... cũng đúng, nương của ta nằm liệt giường nhiều năm, uống thứ thuốc này, mấy ngày sau thì chết.” Có người chen ngang nói.
“Gia gia của ta cũng vậy.”
Lời nói của Tô Mặc nhắc nhở mọi người.
“Nương của Tiểu Sinh, bà có phải uống thứ thuốc này vào thì thấy khó chịu hơn, đến sau này thì hôn mê bất tỉnh không?” Tô Mặc quay đầu hỏi nương của Tiểu Sinh.
Nương của Tiểu Sinh do dự nói: “Nhưng mà hai nhi tử của ta cũng uống, sao chúng lại không sao?”
Lý lang trung nghe xong đột nhiên có lý: “Đúng vậy, ngươi nói thuốc của ta có vấn đề, tại sao có người uống vào lại không sao? Như vậy chứng tỏ ngươi đang nói bậy.”
Tiểu Sinh đi tới kéo tay nương: “Nương, chúng con lừa người, con và ca ca thấy thuốc đắng nên đã trộm đổ hết.”
“Đúng vậy, nương, thật ra con và đệ đệ chưa từng uống.” Tiểu Sinh cũng gật đầu nói.
Nương của Tiểu Sinh lập tức biến sắc, bà ấy lại hỏi những người thôn dân vừa nói: “Còn các người thì sao? Các người cũng không uống sao?”
“Đúng vậy, ta không phải vì thấy đắng, mà là thấy gia gia yếu nên đều cho ông ấy uống.”
“Ừm, ta cũng vậy, không uống, đều cho nương của ta uống.”
Lời nói của họ như một tiếng sét nổ vang giữa đám đông.
“Ta cũng không uống.”
“Ta cũng vậy!”
Lý trưởng nghe xong vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, ông ta nhất định phải làm rõ xem rốt cuộc là chuyện gì.
“Ngươi nói thuốc của Lý lang trung có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?” Lý trưởng hỏi Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lý lang trung, trong thuốc của ngươi có bạch phụ tử không?” Tô Mặc hỏi Lý lang trung.
“Sao vậy? Chẳng lẽ dùng bạch phụ tử là không đúng sao?” Lý lang trung hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, bạch phụ tử không phải là thuốc giải độc sao?” thôn dân bàn tán xôn xao.
“Đúng vậy nhưng bạch phụ tử lại chia làm vũ bạch phụ và quan bạch phụ, hình dáng của hai loại này rất giống nhau, điểm khác biệt là một loại có độc một loại không có độc, mà Lý lang trung dùng lại chính là quan bạch phụ có độc, nó có thể khiến người ta nôn mửa tiêu chảy, suy hô hấp, Lý lang trung, không biết ta nói có đúng không?” Tô Mặc ánh mắt sắc bén nhìn Lý lang trung hỏi.