“Được...” Kiều lão gia phất tay, bất lực nhắm mắt lại.
Trả cái gì? Ông ta dám nói chữ trả này sao?
Trên con đường quan lộ đi đến Ly thành, mười mấy chiếc xe ngựa chở hàng chạy như bay.
Chiếc xe ngựa cuối cùng rất sang trọng, mui xe phủ vải nhung xanh, thùng xe bằng gỗ hồng đào chạm khắc đủ loại hoa văn, thể hiện sự cao quý và khí phách của chủ nhân.
Vương Cố và Vương Chí đắc ý ngồi trong xe, hai người vui vẻ uống rượu ăn thịt.
Trước mặt bọn họ còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, bên trong là Vu Đinh Lan vừa mới thành thân đã phải thủ tiết.
Nàng ấy vốn không muốn trở về, nàng ấy muốn theo Tô Bân đi đày.
Nhưng Vương Cố lấy tiền đồ của cha nàng ấy ra uy hiếp, ép nàng ấy lên xe ngựa.
Ngồi trong xe, Vu Đinh Lan vẫn như đang mơ, nghĩ đến việc mình gặp hai người đó, nói có thể giúp mình, nàng ấy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại nàng ấy phát hiện ra một nơi kỳ lạ, rất xa lạ, có sông có nhà cửa, kỳ lạ là nàng ấy còn có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài nhưng người phát ra tiếng ở đâu thì nàng ấy không nhìn thấy.
Nàng ấy nghe rất lâu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Kiều Uyển định dùng chuyện mình mất tích để vu oan cho Tô Bân, nói hắn dụ dỗ mình.
Hơn nữa Kiều Uyển còn cấu kết với di nương Tô gia, nghĩ đến Chương Tử Yên, Vu Đinh Lan thấy nàng ta vừa buồn cười vừa đáng thương, một nữ nhân ngốc nghếch, bị nam nhân sai khiến, nói những lời trái với lương tâm.
Đúng lúc Từ Tri phủ sắp ra tay với người Tô gia, nàng ấy biết mình không thể chờ thêm được nữa, nàng ấy nghĩ mình nhất định phải ra ngoài.
Vừa nghĩ như vậy thì dường như có một đôi tay đẩy nàng ấy một cái, sau đó nàng ấy đã đứng giữa đám đông.
Bọn họ rốt cuộc là người nào?
Ta đang ở đâu đây?
Vu Đinh Lan nghĩ mãi vẫn không thông nhưng nàng ấy lại rõ ràng nhận ra được, hai người kia hoàn toàn không có ác ý với nàng ấy, trái lại còn đang giúp nàng ấy.
Cuối cùng nhờ có nàng ấy xuất hiện mà Tô Bân được cứu, cả Tô gia cũng được cứu theo.
Khi người Tô gia bị áp giải đi, nàng ấy nhìn thấy ánh mắt biết ơn của Tô phu nhân, cũng cảm nhận được sự lưu luyến của Tô Bân, hắn vẫn nhìn nàng ấy, cho đến khi ra khỏi cửa, không nhìn thấy nữa mới thôi.
Mặc dù đã gặp mặt nhưng vẫn chưa kịp nói một câu.
Vu Đinh Lan nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tô Bân, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Nàng ấy biết nhất định hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, chịu rất nhiều tội.
Nàng ấy đau lòng nhưng lại bất lực.
Nàng ấy không thể làm chủ số phận của mình, không chỉ có nàng ấy, ngay cả cha nàng ấy, và cả số phận của cả Vu gia đều nằm trong tay người khác.
Kiều Uyển đã chết, dầu mỡ của Kiều gia cũng đã vắt kiệt, huynh đệ Vương Cố nhất định bắt nàng ấy trở về là đã có tính toán khác, nói không chừng đã tìm cho nàng ấy một nhà khác.
Vu Đinh Lan cảm thấy mình sống như một con rối bị giật dây, không có sức sống.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Vu Đinh Lan vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy đoàn xe dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chuyện gì vậy? Sao không đi nữa?” Vương Cố xuống xe hỏi.
“Công tử, có một cái cây chắn ngang ở phía trước.” Một người đánh xe nói.
“Chuyện gì vậy? Lúc đến không có mà?” Vương Cố cảnh giác nhìn xung quanh.