Tô Bân và Tô Quân đỡ Tô phu nhân bước nhanh về phía quầy.
Tô Mặc nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên, nắm lấy tay Tô phu nhân: “Nương, đại ca, nhị ca.”
“Mặc Mặc, muội không chết? Muội thực sự không chết?” huynh đệ Tô Bân đều tiến lên nắm lấy tay nàng, không ngừng hỏi đi hỏi lại.
Tay của muội muội ấm áp, chắc chắn là người sống rồi.
Điều này chắc chắn không sai.
Tô phu nhân cười ha ha nhìn nàng, bà đã sớm biết Tô Mặc không chết, thậm chí còn gặp mặt nên bà không ngạc nhiên.
“Mặc Mặc, bây giờ con không sợ mấy người lão Lý phát hiện ra con sao?” Tô phu nhân và Trần Tú đều rất lo lắng hỏi.
“Mọi người biết thế tử hiện tại là ai không?” Tô Mặc cười hỏi.
“Là ai?”
“Trần Thiếu Khanh, sư huynh của ta!” Tô Mặc ngẩng đầu lên rất tự hào nói: “Hơn nữa Bắc Cương Vương đã giao chiến với quân lính Ly thành, chúng ta đến đây, không còn liên quan đến bọn họ nữa, nương, mọi người không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ, một nhà chúng ta có thể yên ổn định cư ở đây.”
Tô Mặc mỉm cười nhìn Tô phu nhân nói.
“Mặc Mặc, con và Trần Thiếu Khanh rất thân sao?” Tô phu nhân nhỏ giọng hỏi.
“Tất nhiên, hắn là sư huynh của con, không kém gì đại ca và nhị ca của con!” Tô Mặc nói thật.
“Ồ! Không phải hắn để mắt đến con chứ?” Tô phu nhân phản ứng rất nhanh, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Bắp cải nhà mình còn chưa trưởng thành, đã bị lợn chiếm mất, bà không cam tâm.
Một nhà kéo Tô Mặc hỏi đông hỏi tây rồi vào nhà.
Đây là căn phòng lớn nhất của khách điếm, cũng là sang trọng nhất.
Thì ra là phòng trong phòng ngoài, Tô phu nhân và Trần Tú cùng Vu Đinh Lan mấy nữ quyến ở trong cùng, Tô Bân, Tô Quân và Tô Thành ngủ ở ngoài.
Vào nhà, Tô Mặc nói với bọn họ: “Thu dọn đồ đạc đi theo ta, về nhà mình ở.”
Tô phu nhân và mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng có ý gì.
“Nương, Bắc Cương Vương và tên cẩu hoàng đế đã trở mặt, chúng ta đến đây không còn là phạm nhân nữa, bây giờ chúng ta là khách quý của thế tử điện hạ, cũng chính là khách quý của Bắc Cương Vương gia.” Tô Mặc kiên nhẫn giải thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô phu nhân nghe xong nhíu mày: “Mặc Mặc, nếu như vậy, chẳng phải Tô gia chúng ta càng bị bọn họ tạt nước bẩn sao? Nói chúng ta là phản tặc, nghịch tặc?”
“Nương, người còn không biết tên cẩu hoàng đế Triệu Quyến đã chết, hoàng cung đã bị san thành bình địa, bây giờ cả Ly thành đều loạn thành một nồi cháo heo, nghe nói mấy hoàng tử của tên cẩu hoàng đế không ai dám làm hoàng đế nữa, bây giờ Ly quốc không có hoàng đế.”
Lời của Tô Mặc khiến mọi người kinh hãi, bọn họ quả thực chưa từng nghe nói.
“Vậy thì án oan của Tô gia chúng ta sẽ không có ai minh oan sao?” Tô phu nhân càng thêm buồn bã.
Vẫn chưa tìm thấy Tô Tử Thành, bây giờ quốc gia lại bất ổn, không biết đến bao giờ Tô gia bọn họ mới có thể ngẩng đầu lên.
“Nương, người hồ đồ rồi, chẳng lẽ Triệu Quyến còn sống thì Tô gia có thể được minh oan sao? Hắn ta c.h.ế.t chỉ có thể là chuyện tốt đối với chúng ta!” Tô Bân không đồng ý với suy nghĩ của mẫu thân.
Hắn cảm thấy mẫu thân càng già càng hồ đồ.
Tô Quân và mọi người đều rất tán thành suy nghĩ của Tô Bân.
Tô Mặc nói: “Vương gia tạo phản, một là vì tên cẩu hoàng đế muốn truất phiên, muốn lấy lại Bắc Cương từ tay vương gia, hai là vì Tô gia chúng ta, Triệu Quyến để lộ ra muốn thu hồi Bắc Cương, còn muốn nhân tiện diệt sạch Tô gia chúng ta.”