“Tào Tây được Vương gia Bắc Cương ủy thác đi tìm tung tích của thế tử điện hạ, ta truy tìm từ thôn Trần gia, sau đó nghe nói thế tử đã mất, ta còn đến bãi tha ma nhưng phát hiện người được chôn ở đó không phải là thế tử điện hạ, mà là người khác, ta biết điện hạ nhất định không sao, vốn định tiếp tục truy tìm, sau đó... sau đó xảy ra chút chuyện nên cứ trì hoãn đến tận bây giờ.”
Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh với vẻ phấn khích, trong lòng đã nở hoa, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của Vương gia, cuối cùng cũng tìm được thế tử điện hạ.
“Ngươi... ngươi nói ta là nhi tử của Bắc Cương Vương gia?” Trần Thiếu Khanh có chút không dám tin.
Hắn không có ký ức này? Cuốn tiểu thuyết nhảm nhí của Tô Mặc, hắn cũng không xem kỹ, sao lại có chuyện như vậy?
Hắn không khỏi nhìn về phía Tô Mặc, Tô Mặc cũng nhíu mày, nàng thực sự không biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ nhớ Trần Thiếu Khanh này c.h.ế.t sớm, trong sách không còn nhắc đến nữa.
Sao đột nhiên lại có một người cha lợi hại như vậy?
“Vâng! Thế tử là con rơi lưu lạc bên ngoài của Vương gia, chuyện của ngài ấy và Vương phi nói ra thì dài dòng, thế tử vẫn nên đích thân đi hỏi Vương gia thì hơn, thế tử nên nhanh chóng cùng ta trở về Đinh Đào, Vương gia vẫn luôn chờ ngài.”
Tào Tây vẫn quỳ trên mặt đất cầu xin Trần Thiếu Khanh.
“Ta không biết ngươi nói thật hay giả? Cho dù là thật thì ta cũng không thể đi, ngươi... cũng không thể đi!” Trần Thiếu Khanh chỉ vào hắn nói: “Ngươi đứng dậy nói chuyện trước đã, đừng như vậy, ta thấy rất khó chịu.”
Hắn là người đến từ mạt thế, rất không quen có người quỳ trước mặt mình.
“Thế tử đồng ý trở về với Tào Tây, ta mới đứng dậy!” Tào Tây cũng rất kiên trì, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào Trần Thiếu Khanh.
“Không được, ta phải cùng Tô Mặc hộ tống người Tô gia bình an đến Mạc Bắc, nếu không ta sẽ không đi đâu hết.” Trần Thiếu Khanh lập tức từ chối.
“Tào Tây ngươi cũng không thể đi, độc của ngươi vẫn chưa giải hết, bây giờ ngươi chạy lung tung chẳng khác nào công cốc, uổng phí một phen tốt bụng của sư phụ ta... không! Của Tử Thần cô nương.” Tô Mặc cũng bắt đầu dạy dỗ hắn.
“Đã như vậy, thế tử không đi thì thôi! Ta trở về xe ngựa của Tô gia, cùng thế tử hộ tống người Tô gia đến Mạc Bắc.”
Tào Tây thấy trên mặt Trần Thiếu Khanh không có chút thương lượng nào, đành phải thỏa hiệp.
Hắn ở cùng thế tử, ít nhất sau này gặp Vương gia cũng có thể giải thích được.
“Đúng rồi, ngươi gặp họ thì đừng nhắc đến chuyện gặp chúng ta, chúng ta giả c.h.ế.t mới thoát khỏi đội lưu đày.” Trần Thiếu Khanh dặn dò hắn.
“Thuộc hạ hiểu rõ!” Tào Tây chắp tay nói, nói xong hắn quay người đi đuổi theo đội lưu đày.
Nhìn Tào Tây đi xa, Kim Tử và Tiểu Tứ vội vàng chạy đến dắt ngựa lại cho Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh: “Ca ca tỷ tỷ mời lên ngựa.” Tiểu Tứ nói giọng trong trẻo.
“Không tệ, rất có mắt nhìn.” Tô Mặc nhận lấy dây cương, nhảy lên ngựa.
Trần Thiếu Khanh định bế Tiểu Tứ lên ngựa, thấy Tô Mặc đang trừng mắt nhìn mình, hắn do dự một lát rồi rụt tay lại.
Hắn cũng nhảy lên ngựa, cùng Tô Mặc cưỡi ngựa song hành, Kim Tử và Tiểu Tứ chạy theo phía sau.
Không ngờ hai hài tử này tuổi còn nhỏ mà chạy cũng không chậm, luôn bám rất sát.
“Sư huynh, sau này chúng ta thật sự phải mang theo hai cái đuôi nhỏ này sao?” Tô Mặc chớp chớp mắt hỏi.