Nghĩ đến đây, hắn ta không nhịn được dựa vào gối tựa, vui vẻ ngân nga một khúc nhạc nhỏ.
Đột nhiên, hắn ta cảm thấy thân mình rung lên dữ dội: “Phịch.” một tiếng, hắn ta lăn xuống đất, khi hắn ta phản ứng lại bò dậy thì phát hiện chiếc xe ngựa mình ngồi đã biến mất.
Lúc này mười mấy thị vệ hắn ta mang theo cũng đều nằm ngửa trên đất, trong nháy mắt những con ngựa dưới háng bọn họ đã biến mất không còn một con.
Nhưng kỳ lạ thay, xe tù do ngựa kéo lại bình an vô sự.
Ba tên tù nhân đều há hốc mồm nhìn những người trên đất chật vật không chịu nổi, đột nhiên Phong Tuấn ngửa đầu cười ha hả.
“Vương gia, chuyện này là sao?” Một tên thị vệ vội vàng đứng dậy đỡ Hiền vương, không ngờ lại bị hắn ta tát một cái thật mạnh: “Đồ vô dụng, xe ngựa của bản vương đâu? Ngựa của các ngươi đâu? Sao lại đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt lại gặp ma sao?”
Tô Mặc ngồi trên đất, dựa vào một gốc cây lớn, khoanh chân chế nhạo nhìn bọn họ: “Muốn thoải mái về như vậy sao? Mơ đi!”
“Vương gia, thuộc hạ cũng không biết vì sao đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ban ngày ban mặt, sao lại đột nhiên biến mất? Quá kỳ lạ, Vương gia, nơi này có gì đó không ổn, chúng ta mau rời khỏi đây rồi hãy nói!”
Tên thị vệ quỳ xuống đất nhận tội.
“Đi, bảo bản vương đi thế nào? Đi bộ sao?” Hiền vương thay đổi vẻ ôn hòa nho nhã ngày hôm qua, lộ ra vẻ mặt hung dữ ngang ngược, hắn ta giơ chân đá mạnh tên thị vệ một cái, sau đó chống nạnh nhìn quanh bốn phía, đây chính là vị trí giữa hai thành Nhữ Dương và Trường Phong, khoảng cách đến hai thành đều gần như nhau.
Tên thị vệ nhìn ba chiếc xe lồng chở tù nhân, đột nhiên mắt sáng lên: “Hay là để trống một chiếc xe cho Vương gia ngồi.”
“Đồ hỗn trướng, bảo bản vương ngồi xe tù về kinh đô sao?” Hiền vương nổi trận lôi đình.
Nhưng hắn ta cố đi một lúc thì mệt đến thở hồng hộc.
Hắn ta cảm thấy chân đau muốn chết, mỗi bước đi đều phải nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta nghĩ mình bị trẹo mắt cá chân khi ngã xuống từ trên xe ngựa.
“Vương gia, chân của ngài bị sưng rồi, không thể đi được nữa, hay là lên xe đi, để thuộc hạ đỡ người lên.” Một tên thị vệ tiến đến nói.
“Bản vương đường đường là Vương gia, sao có thể ngồi xe tù? Thể thống ở đâu... Được rồi...” Không ngờ hắn ta lại vô thức đồng ý.
Vì vậy, những người đi đường nhìn thấy trên con đường quan lộ đến Ly thành có một đội thị vệ đi bộ theo sau ba chiếc xe tù do ngựa kéo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đó có một chiếc xe tù nhồi nhét hai tên tù nhân, còn một chiếc xe tù lại chở một người mặc quần áo sáng sủa, cửa lồng vẫn chưa đóng, mười mấy tên thị vệ thỉnh thoảng còn nịnh nọt hỏi han hắn ta vài câu.
Kết quả đều bị mắng cho te tua...
Nhìn Hiền vương điện hạ cao cao tại thượng ngồi xe tù đi, Tô Mặc ngậm một cọng cỏ đứng dậy, đoàn người bị lưu đày cũng đã ra khỏi thành, sư huynh đã đi trước, nàng cũng phải đi, đuổi theo đoàn người.
“Hiền vương điện hạ, tạm biệt! Chúc người đi đường bình an!” Tô Mặc nhổ cọng cỏ, vẫy tay với bóng lưng chiếc xe tù chở Hiền vương, sau đó lấy Lục Nhĩ từ trong không gian ra, nhảy lên, không lâu sau, đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lão Lý dẫn đầu đoàn người lại lên đường, Tôn Hằng vì quá bận, không có thời gian đích thân ra tiễn, chỉ đành phái Sở Khách mang theo một chiếc xe ngựa lớn và một đống đồ ăn thức mặc ra khỏi thành.