Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nữ tử của Yên Vũ lâu khinh thường nói.

Trương Khải nghe xong không nói gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn đầy nghi hoặc.

Mạc Bắc rốt cuộc là nơi như thế nào?

Rốt cuộc tệ đến mức nào?

“Lý thị vệ, tối qua ngài có ngửi thấy mùi gì không, có nhìn thấy ánh lửa không?” Lương Sinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Nhìn thấy thì sao? Không nhìn thấy thì sao? Lương Sinh, ta chỉ phụ trách đưa các ngươi đến Mạc Bắc, những chuyện khác ta đều không quản, ta khuyên ngươi cũng đừng nên xen vào chuyện không đâu.” Lão Lý nói xong liền cưỡi ngựa đi về phía trước.

Lũ người này không có một ai khiến hắn yên tâm, ngoài Tô gia không dễ chọc thì còn có đám nữ nhân Yên Vũ lâu suốt ngày ồn ào, còn có đám thư sinh nhạy cảm lại thích cãi chữ nghĩa.

Đêm qua hắn thực sự nhìn thấy ánh lửa, còn đến gần xem xét một phen, chỉ là lửa quá lớn, hắn chỉ đứng trên sườn dốc mơ hồ nhìn thấy hình như là một chiếc xe ngựa đang cháy.

Còn xe ngựa có người hay không, hắn thực sự không nhìn rõ.

Mặc dù trong lòng cũng có nghi vấn nhưng hắn quyết định sẽ đè chuyện này xuống, nhất định là khi ra ngoài, càng ít chuyện càng tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ít chuyện không bằng không có chuyện.

Mục đích của hắn là đưa đám người này đến Mạc Bắc an toàn, lấy được tiền lương, những chuyện khác không liên quan gì đến hắn.

Tô gia ở bên cạnh cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa lão Lý và Lương Sinh, Tô Bân rất tò mò hỏi: “Nương, người có nhìn thấy ánh lửa đêm qua không?”

“Ừ, nương ngủ rồi, chỉ ngửi thấy hơi có mùi.” Tô phu nhân nói.

“Nương, đó là mùi dầu hỏa, rất nồng, con từng thấy dầu hỏa trong quân đội, đốt lên chính là mùi này.”

 

“Dầu hỏa?” Tào Tây không khỏi hứng thú: “Đã có dầu hỏa thì chắc chắn có người cố ý đốt lửa.”

“Không biết có người không, theo ý của Tào đại ca, nếu có người thì chính là có người cố ý hại hắn?” Tô Bân cau mày.

“Các ngươi nghe cho kỹ, chuyện xảy ra tối qua, mọi người đều nuốt vào bụng cho ta, không ai được phép tiết lộ, nhìn thấy gì, nghe thấy gì, ngửi thấy gì, không ai được phép nhắc đến một chữ nào ở bên ngoài, biết chưa?”

Lão Lý quyết định vẫn nói thẳng ra, dặn dò những người này.

Bởi vì họ sắp đến Nhạn Sơn Quan rồi, đã gần đến địa phận của Bắc Cương Vương, Hoàng thượng hầu như rất ít nhúng tay vào chuyện ở Bắc Cương.

Nếu họ có vấn đề gì thì không có ai làm chủ cho họ được.

Càng đến gần Nhạn Sơn Quan, càng cảm thấy hoang vu, cây cối ít, nước ít, đất vàng khắp nơi, chỉ là trong đất này ngày càng nhiều cát.

Nhạn Sơn Quan chính là một thành phố được xây dựng trên sa mạc vào thời tổ phụ của Triệu Nghi, nơi này chính là biên ải của Ly quốc, ra ngoài chính là ngoại vực.

Sau này người Tư Không gia giúp đánh hạ Đinh Đào và Mạc Bắc, mới khiến Mạc Bắc trở thành thành trấn cực bắc của Ly quốc.

Cho nên hiện tại trong thành còn rất nhiều hậu nhân của tướng sĩ trấn thủ biên cương.

Thái thú Nhạn Sơn Quan Lý Nham chính là hậu nhân của Đại tướng quân trấn giữ phương Bắc năm xưa.

Lúc này ông ấy nhận được một mật báo, nói Bắc Cương Vương Tư Không Mi đột nhiên mất tích.

Ông ấy cầm mật báo trầm tư hồi lâu.

Theo lý mà nói Bắc Cương Vương mất tích, ông ấy hẳn phải nhận được tin từ triều đình từ sớm nhưng lại biết được từ mật báo.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Tại sao gia quyến của ông ta không có phản ứng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK