Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Tiểu Ngải không thể đi được nữa, đau đớn ở tay chân đã đến cực hạn, nàng ta không thể đi thêm được nữa.

Hơn nữa nàng ta còn cảm thấy mình bắt đầu sốt, nàng ta hiểu là vết thương đã bị nhiễm trùng.

Nàng ta choáng váng, cố gắng mở mắt, muốn đi thêm vài bước nhưng cuối cùng vẫn ngã gục xuống đất.

“Nước... nước...” Tiểu Ngải giơ tay lên gọi.

“Muốn uống nước à? Ta có đây.” Đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói rất ôn nhu, ngay bên tai nàng ta.

Nàng ta gật đầu mạnh mẽ: “Nước! Ta muốn uống nước...”

Một dòng nước mát lạnh đổ vào cổ họng nàng ta, nàng ta nuốt một cách tham lam, đột nhiên chân nàng t cảm thấy đau dữ dội, nàng ta kinh hoàng mở to mắt.

Một khuôn mặt tà mị nhìn nàng ta đầy chế giễu: “Con tiện nhân! Chết đi cho rồi!”

Nói rồi giơ tay nhấc chân bị chặt đứt của nàng ta lên lắc lư trước mặt nàng ta, sau đó ném ra xa.

“Chân ta... chân ta!” Chân nàng ta không còn nữa sao?

Tiểu Ngải tuyệt vọng kêu lên.

“Không phải khát sao, uống tiếp đi.” Trưởng Dã lại đổ một ngụm nước cho nàng ta.

Tiểu Ngải ngây người uống thêm một ngụm, đột nhiên lại đau dữ dội hơn, lần này là chân còn lại của nàng ta.

Trưởng Dã nheo mắt nhấc chân còn lại của Tiểu Ngải lên lại đưa cho nàng ta xem, sau đó đứng dậy đập bình nước vào mặt nàng ta rồi sải bước đi.

Tiểu Ngải đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, nàng ta không còn chân, tay lại bị thương, nàng ta ngẩng đầu, mò mẫm tìm bình nước, mở nắp ra, đổ ụp lên mặt, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.

Đã phải c.h.ế.t thì phải c.h.ế.t sạch sẽ...

 

Một con kền kền không ngừng lượn quanh nàng ta, chờ đợi, cho đến khi thấy Tiểu Ngải hoàn toàn không còn động tĩnh, nó mới lao thẳng xuống.

Đoàn người vẫn tiếp tục tiến lên, không ai để ý đến sự mất tích của Tiểu Ngải, hoặc nói thẳng ra là để ý nhưng giả vờ không thấy.

Nữ nhân này không biết sống chết, đắc tội với lão Lý, chính là muốn chết, đặc biệt là ở trong sa mạc mênh m.ô.n.g này.

Vì vậy mọi người chỉ đờ đẫn đi con đường của mình, trên mặt đều là vẻ đờ đẫn.

Chỉ thỉnh thoảng khát không chịu nổi, mới lấy bình nước ra mở nắp uống một ngụm nhỏ, rồi lại cất đi.

Đây là nước cứu mạng, uống một ngụm là ít đi một ngụm.

Đột nhiên gió lớn nổi lên, nhìn thấy một đám mây đen sắp kéo đến.

“Mọi người mau đi! Sắp có bão lớn rồi.” Lão Lý ngẩng đầu nhìn lên rồi hét lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vài con lạc đà lao về phía trước, lạc đà của Tô phu nhân và Tô Bân đi đầu, tiếp theo là Tô Quân và Tô Thành, kế đến là Vu Đinh Lan và Trần Tú.

Lạc đà chạy cũng rất nhanh, Vu Đinh Lan bị xóc nảy lên, ngồi không vững, nhìn thấy sắp ngã xuống.

Tô Mặc nhanh tay nhanh mắt bay lên đỡ nàng ấy, thấy nàng ấy ngồi vững, nhanh chóng ẩn thân nhảy vào không gian.

Vu Đinh Lan chỉ cảm thấy một đôi tay đỡ mình nhưng bão quá lớn, nàng ấy không kịp quay đầu lại tìm xem ai đã giúp mình.

Chạy nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tốc độ của bão, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ.

Nhóm người này thấy mạng sống sắp không còn, Tô Mặc vung tay, đưa mấy con lạc đà của Tô gia cùng mọi người vào không gian.

Nàng không có phòng tối, chỉ có thể đưa họ vào một đồng cỏ bên bờ sông của mình.

Tô phu nhân và những người khác bị gió thổi ngất đi, Tô Mặc lấy nước linh tuyền cho mọi người uống.

Không lâu sau, mọi người Tô gia đều tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK