Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy là do ngươi vô năng! Ngươi không xứng ngồi ở vị trí này, Vương Tử Chi ngươi có thừa nhận không?” Trịnh hoàng hậu quát lớn.

Lão già này, bà ta đã sớm không vừa mắt ông ta rồi, thường xuyên chống đối mình, trước mặt thánh thượng nói nữ nhân không được can chính.

Vương Tử Chi nghiến răng, tháo mũ quan trên đầu xuống: “Hoàng hậu điện hạ, xin cho thần cáo lão hồi hương! Thần thật sự hồ đồ rồi, đối với chuyện triều đình bất lực rồi.”

“Cáo lão hồi hương? Vương Tử Chi ngươi đây là đang phản đối bản cung thay thánh thượng quản lý triều chính sao? Ngươi là một giuộc với đám người ở ngoài cửa sao?” Ánh mắt bức người của Trịnh hoàng hậu nhìn chằm chằm ông ta.

Trán Vương Tử Chi toát mồ hôi lạnh, ông ta biết hoàng hậu đã để mắt đến mình, mình làm thế nào e rằng cũng khó thoát khỏi độc thủ.

Ông ta quỳ xuống cầu xin: “Hoàng hậu nương nương anh minh, thần chưa từng có ý đó, chỉ cảm thấy tuổi đã cao, lực bất tòng tâm, muốn nhường vị trí này cho người trẻ tuổi.”

Nghe ông ta nói vậy, Trịnh hoàng hậu mới có chút thoải mái, mỉm cười nói: “Ngươi nói xem ai làm tể tướng là thích hợp?”

Vương Tử Chi ngẩn ra một lúc, lập tức nói: “Thần thấy Trịnh Quảng đại nhân tuổi trẻ tài cao, có thể đảm nhiệm trọng trách này.”

Nghe ông ta nói vậy, khóe miệng Trịnh hoàng cung khẽ nhếch lên, xem ra lão già này không hề ngốc, rất hiểu ý mình.

Trịnh Quảng là cháu trai họ của bà ta, bà ta chỉ muốn nâng đỡ hắn ta.

“Vậy thì phải nhờ Vương tướng viết thư tiến cử, tránh cho người khác nói linh tinh.” Trịnh hoàng hậu nói xong thì cười lớn đứng dậy đi vào phía sau.

Cứ như vậy, Trịnh Quảng ăn chơi trác táng đã trở thành tể tướng của Phiên quốc.

Có nhiều đại thần được tiên hoàng đề bạt bắt đầu noi theo, cũng lần lượt tiến cử người của Trịnh hoàng hậu, nhân cơ hội cáo lão hồi hương.

 

Triều đình Phiên quốc đã thay đổi hoàn toàn, người của tiên hoàng gần như bị quét sạch, bây giờ trong triều toàn là người của đại hoàng tử Mạch Thượng và hoàng hậu.

Bọn họ vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là cơ thể hoàng đế không khỏe, đang dưỡng bệnh trong cung, không cho bất kỳ ai vào gặp.

Mạch Thượng vì thân thể yếu ớt, đôi chân tàn phế, tạm thời chưa thể ra ngoài, triều đình do Trịnh hoàng hậu buông rèm nhiếp chính, nhất thời Trịnh hoàng hậu trở thành nhân vật che trời của cả Phiên quốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tin tức truyền đến tai Tôn Hằng, hắn biết cơ hội đã đến, những lão thần trung thành của Phiên quốc đều bị Trịnh hoàng hậu dùng đủ mọi cách để đuổi đi, những người còn lại đều là họ hàng của bà ta, tuy nghe lời nhưng lại là một lũ vô dụng.

Bây giờ bọn họ nên ra tay rồi.

Lộ Dã đã thu hồi mười thành trì, những thành trì còn lại hắn cũng tự tin có thể thu vào tay, điều duy nhất khiến hắn do dự là kinh phí triều đình thiếu thốn.

Hắn thực sự quá thiếu bạc.

Hắn nghĩ mình có lẽ là hoàng đế nghèo nhất của Ly quốc trong nhiều năm qua, không có hoàng cung, không có quốc khố, thậm chí bản thân hắn còn chưa có hoàng hậu.

Hắn cũng thật là thảm hại.

Làm sao để kiếm được bạc đây?

Tôn Hằng vì chuyện này mà mỗi ngày buồn rầu đến nỗi không muốn ăn uống.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã trở về Đinh Đào, vì hôn sự của Tô Bân và Đinh Lan đã đến gần, bọn họ phải trở về.

Hoàng đế nghèo Tôn Hằng cho người đưa đến một cây ngọc như ý, để tiết kiệm chi phí, hắn đã không đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK