Phu tử thấy Tô Tử Thành, ông ta có chút tò mò: “Vị này là?”
“Phu tử, đây là cha con, là Đại tướng quân!” Tô Lâm rất kiêu ngạo nói.
Vị phu tử này mới từ nơi khác đến thư viện không lâu, không nhận ra Tô Tử Thành, ông ta nghe xong vội vàng chắp tay: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Tô Côn chưa về sao?” Tô Tử Thành lại hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chưa ạ, viện trưởng đang tìm hai đứa, đã đợi cả buổi rồi.” Vị phu tử cũng rất sốt ruột.
Ông ta là người đã cho phép hai hài tử nghỉ học nửa ngày, nếu viện trưởng phát hiện ra, ông ta sẽ không thoát khỏi liên quan.
“Vậy ca ca con đâu? Ca ca con đâu?” Tô Lâm sốt ruột, nhổm dậy chạy vào thư viện.
Tô Tử Thành kéo hắn lại: “Phu tử nói, ca ca con chưa về!”
“Oa...” Tô Lâm lại khóc lớn: “Cha ơi, ca ca con đâu? Huynh ấy đi đâu rồi? Đi đâu rồi?”
“Người đâu! Đi tìm!” Lúc này Tôn Hằng cũng đuổi tới, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hắn ra lệnh cho thị vệ: “Truy lùng Tô Côn khắp thành cho trẫm.”
Hắn để những vị phu tử trong thư viện quen biết Tô Côn cùng đi tìm.
Tô Tử Thành lại đặt Tô Lâm lên lưng ngựa, cũng bắt đầu tìm nhi tử khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
“Lâm nhi, con nói cho cha biết, đã xảy ra chuyện gì? Sao con đuổi theo ngựa của cha, còn ca ca con thì không đuổi theo?”
Tô Tử Thành cảm thấy chuyện này rõ ràng không ổn, tại sao hai hài tử này lại không ở cùng người Tô gia, bị ai đó đưa đến thư viện này, hơn nữa Tô Côn dẫn đệ đệ ra ngoài chắc chắn cũng nhìn thấy mình nhưng tại sao hắn không chạy đến nhận cha?
Đã xảy ra chuyện gì?
“Cha ơi, nương chúng con mất rồi, ca ca con nói huynh ấy không phải nhi tử của Tô gia, huynh ấy không thể ở lại Tô gia, sư phụ đã đưa chúng con đi, sư phụ bảo chúng con đến thư viện học trước, sau đó sẽ dạy chúng con bản lĩnh nên đã đưa chúng con đến đây.”
Tô Lâm vừa khóc vừa kể cho cha nghe những chuyện xảy ra gần đây.
“Không phải nhi tử của Tô gia? Tại sao ca ca con lại nói như vậy?” Tô Tử Thành càng thêm hoang mang.
“Vâng... vâng...” Tô Lâm còn quá nhỏ, hắn thực sự không giải thích rõ ràng được, lắp bắp nói không nên lời: “Con không biết... oa... con muốn ca ca...”
Nói rồi lại khóc lớn.
Tô Tử Thành dỗ dành nhi tử, trong lòng dần nảy sinh một suy nghĩ, Chương Tử Yên đã chết?
Cái c.h.ế.t của nàng ta có liên quan đến Tô Côn không?
Tô Côn không phải nhi tử của mình sao? Nếu không thì không thể giải thích được, tại sao Tô Côn không gặp mình?
“Đừng khóc nữa, thị vệ đã đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm thấy.” Tô Tử Thành an ủi tiểu nam hài.
“Ca ca con nói, cha không phải cha của huynh ấy, nếu cha biết thì chắc chắn sẽ không cần huynh ấy nữa nên huynh ấy không chịu gặp cha...”
Tô Lâm vừa khóc vừa nói năng lộn xộn.
Tô Tử Thành nghiến răng, quả nhiên!
Ông đoán đúng rồi, Tô Côn không phải nhi tử của ông, mà là hài tử của ả tiện nhân Chương Tử Yên với người khác.
Chắc chắn là bị phát hiện nên nàng ta mới chết...
Còn Tô Côn cũng đã biết...
Nên hắn mới không chịu đến gặp mình!
Nhất định là như vậy!
Tiện nhân!
Tiện nhân!
Trong lòng Tô Tử Thành đã bắt đầu bốc hỏa, nếu Chương Tử Yên đứng trước mặt ông, ông nhất định sẽ chặt nàng ta thành trăm mảnh.
Nàng ta c.h.ế.t rồi, thật là tiện nghi cho nàng ta!
“Lâm nhi, đừng khóc, cha sẽ đưa con đi tìm đại nương của con trước, đợi tìm thấy ca ca con, tự nhiên sẽ có người nuôi nấng nó, đợi chúng ta quay lại rồi sẽ đón nó.” Tô Tử Thành nhìn thời gian không còn sớm nữa, người của ông vẫn đang đợi ông ở cổng thành, ông phải đi rồi.