Thu vào rồi vẫn có thể dùng tiếp, để lại không biết sẽ tiện cho ai.
Tô Mặc vừa làm xong mọi việc thì thấy Trần Thiếu Khanh vội vã chạy tới: “Mặc Mặc, thế nào rồi?”
“Ổn thỏa rồi.” Tô Mặc cười hì hì nói: “Sư huynh, chúng ta mau về thôi, không thì lão Lý sẽ chờ sốt ruột đấy.”
Hai người vừa định ẩn thân thi triển thuật dịch chuyển tức thời thì không ngờ trên đường lớn có một chiếc xe ngựa chạy như bay, người trên xe ngựa cầm roi quất ngựa chạy điên cuồng nhưng người thò đầu ra khỏi cửa sổ xe vẫn thúc giục không ngừng: “Nhanh lên! Nhanh lên, bổn vương phải ra khỏi cửa thành trước đám ăn mày kia.”
“Bổn vương?” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không hẹn mà cùng dừng lại, người trong xe là ai?
Tự xưng bổn vương, chẳng lẽ là nhi tử khác của Triệu Nghi?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhi tử trưởng thành của tên cẩu hoàng đế chỉ có đại hoàng tử Triệu Quyến, nhị hoàng tử Triệu Thanh và tam hoàng tử Triệu Thân.
Hiện tại Triệu Quyến đã chết, người trên xe này hẳn là nhị hoàng tử hoặc tam hoàng tử.
“Sư huynh, quốc gia gặp nạn, bọn họ không nên xông pha ra trận sao, sao lại muốn bỏ trốn?” Tô Mặc hừ lạnh hỏi.
“Điều này rất phù hợp với nhân phẩm của cả nhà tên cẩu hoàng đế, xem ra bây giờ bọn chúng muốn bỏ thành mà chạy rồi.” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt nói.
“Sư huynh, không thể để bọn chúng được như ý.” Tô Mặc nghiêm giọng nói.
Vừa dứt lời, chiếc xe ngựa phía trước đột nhiên dừng lại, vì sự việc xảy ra đột ngột, vó ngựa trước dựng lên, khiến cho cả người đánh xe và người trong xe suýt ngã xuống.
“Là ai, dám cản xe của Tề vương điện hạ?” Người đánh xe quát lớn.
“Tề vương? Không phải là nhị hoàng tử Triệu Thanh sao?” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm như có điều suy nghĩ.
“Thuộc hạ Tôn Hằng bái kiến Tề vương điện hạ.” Một nam nhân ở phía trước xe ngựa nói lớn.
“Là Tôn tướng quân?” Tô Mặc mừng rỡ suýt kêu lên.
Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc, sắc mặt tối sầm lại, nắm lấy tay nàng: “Sao thế? muội rất quen với hắn sao?”
Tô Mặc nhận ra sư huynh có vẻ không ổn, nàng cố ý cười nói: “Tất nhiên, rất quen! Quen lắm!”
“Mặc Mặc! Không được nói đùa như vậy!” Trần Thiếu Khanh thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Được rồi, sư huynh, ta mừng vì Tôn tướng quân đã đến, Ly thành được cứu rồi.” Tô Mặc vội vàng giải thích.
Sư huynh như vậy khiến nàng rất hoảng sợ, lại nhớ đến vị đại soái ca ngạo mạn bất kham ở mạt thế, nàng không thích sư huynh như vậy, nàng thích vị công tử ấm áp dịu dàng hiện tại.
“Hóa ra là Tôn tướng quân? Không phải ngươi đang ở biên quan sao, sao đột nhiên trở về?” Triệu Thanh thấy là Tôn Hằng, thái độ không khỏi hòa hoãn hơn một chút, hắn ta không sợ Tôn Hằng nhưng lại sợ thanh đao sáng loáng trong tay hắn.
“Thuộc hạ nghe nói Phiên quốc sắp đến xâm phạm, vội vã chạy về, Ly thành không thể mất, bất kỳ thành trì nào của Ly quốc cũng không thể mất.” Tôn Hằng nói lời hùng hồn hữu lực.
“Ngươi trở về thì ai canh giữ? Không có thánh chỉ thì tướng sĩ biên quan không được tùy tiện trở về, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Triệu Thanh đen mặt nhìn trời, sao tên ôn thần này lại đến đúng lúc này?
“Thánh chỉ? Không biết thánh thượng đang ở đâu?” Tôn Hằng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn xe ngựa hỏi: “Đại địch trước mắt, Tề vương điện hạ định đi đâu?”
“Chuyện của bổn vương không đến lượt ngươi quản, ngươi tránh ra.” Triệu Thanh có chút tức giận, xe ngựa tiếp ứng bên ngoài thành hẳn là đã sốt ruột chờ rồi, hắn ta không thể chậm trễ thêm được nữa, đợi quân Phiên đến, muốn chạy cũng chạy không thoát.