Tư Không Mi nhíu mày nhìn thoáng qua: “Chắc là thịt chó mèo chết, Tào Tây có gì mà phải làm ầm lên.”
“Vương gia, chúng ta vào thành thôi.” Trần Thiếu Khanh mồ côi từ nhỏ vẫn không quen gọi người khác là cha, hắn rất tự nhiên đổi thành Vương gia.
Hắn vừa đổi cách xưng hô, Tư Không Mi quả nhiên thu hồi suy nghĩ, lại bắt đầu đầy lòng áy náy.
Ông ta thực sự thấy có lỗi với nhi tử này khi hắn gọi mình là cha, gọi Vương gia thì gọi Vương gia vậy.
Sau này ông ta sẽ từ từ bù đắp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời còn chưa sáng, cổng thành đóng chặt, Tào Tây đi đến trước cổng gọi lớn: “Mở cửa, Vương gia về rồi.”
Lạ thật, gọi đến bảy tám tiếng mà không có ai trả lời.
“Lũ khốn kiếp này ngủ c.h.ế.t rồi à?” Tào Tây chửi ầm lên, đi lên dùng nắm đ.ấ.m đập cửa.
“Mở cửa! Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!” Giọng hắn trong đêm tĩnh mịch rất đột ngột, ước chừng cả nửa thành đều nghe thấy nhưng người canh thành vẫn không có động tĩnh gì.
“Đồ súc sinh! Đều là đồ súc sinh!” Tư Không Mi không ngốc, sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra ba nhi tử của ông ta không đứa nào mong ông ta được tốt.
Hai đứa muốn g.i.ế.c ông ta, đứa này thì dứt khoát mặc kệ, giả vờ ngây ngốc.
“Ai ở dưới đó ồn ào vậy?” Cuối cùng cũng có người nghe thấy, ở trên lầu thành quát xuống.
“Ha! Là Lý hiệu úy à, tốt quá, ta là Tào Tây, Vương gia về rồi, ngươi mau mở cửa!” Tào Tây vội vàng nói.
“Tào Tây? Nghe nói ngươi đã phản bội từ lâu, không ngờ còn dám trở về! Người đâu b.ắ.n tên b.ắ.n c.h.ế.t hắn cho ta!” Lý hiệu úy vừa nói vừa vung tay ra lệnh cho cung thủ.
“Ta? Ta... ta phản bội? Phản bội kẻ nào?” Tào Tây tức đến nỗi suýt ngã lăn ra, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Người đâu! Bắn c.h.ế.t tên phản tặc này!” Lý hiệu úy căn bản không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ muốn một lòng b.ắ.n c.h.ế.t cả ba người bọn họ.
Tư Không Mi càng chứng thực thêm suy đoán của mình, không phải hai nhi tử muốn ông ta chết, mà là tất cả các nhi tử đều muốn ông ta chết!
Sắc mặt ông ta càng lạnh lẽo: “Tào Tây, đừng nói với bọn họ nữa, tránh ra nhanh!”
Vừa dứt lời, mưa tên như vũ bão b.ắ.n về phía ba người bọn họ.
Trần Thiếu Khanh vung tay thu hai người vào không gian, trong nháy mắt bản thân cũng biến mất không còn dấu vết.
Sau một hồi tên bay như mưa, Lý hiệu úy vung tay ra lệnh cho họ dừng lại, nghĩ rằng mấy người này hẳn đã bị b.ắ.n thành sàng rồi.
Chắc chắn không thể sống sót được.
“Mở cửa, xuống tìm xác, nhớ là phải là xác!” Hắn ta đặc biệt dặn dò một câu.
Có lính canh nhận lệnh đi xuống.
Lính canh vừa mở hé cửa thành, hắn ta đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó mang theo tiếng gió vụt qua.
Hắn ta ngẩn người một lát, cầm đèn lồng nhìn kỹ, không có gì cả...
Hắn ta tìm kiếm một vòng bên ngoài cổng thành nhưng đừng nói là xác, ngay cả một sợi lông cũng không có.
“Hiệu úy đại nhân, không có xác!” Hắn ta cầm đèn lồng kêu lên.
“Cái gì? Không có? Không thể nào, vừa rồi rõ ràng có người ở dưới la hét, sao có thể không có, các ngươi đều xuống tìm! Nhất định phải tìm được tên phản tặc Tào Tây và đồng bọn của hắn.” Nói xong, hắn ta lại gọi thêm mấy tên lính xuống.
Lính vừa xuống, Lý hiệu úy đột nhiên cảm thấy gáy mình lạnh toát, hắn ta rùng mình, đứng thẳng người, hắn ta cảm thấy rõ ràng đó là một con d.a.o sáng loáng.