Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, người Tô gia mang theo đồ đạc lớn nhỏ ra khỏi khách điếm, trước cửa đã có một chiếc xe ngựa lớn chờ sẵn từ lâu, ông chủ khách điếm nhìn thấy chiếc xe ngựa đó lập tức biến sắc, đích thân đưa người Tô gia lên xe.

Đó là xe của phủ, Bắc Cương Vương rốt cuộc người Tô gia có lai lịch gì, Vương gia lại đích thân phái xe đến đón bọn họ.

Tô Mặc nhìn chiếc xe ngựa không khỏi bật cười, nhất định là Trần Thiếu Khanh phái tới.

Sư huynh này quả thực là tâm tư tỉ mỉ.

“Mặc Mặc, con nói xem, có phải thế tử thích con không?” Tô phu nhân ngồi trong xe ngựa, lại bắt đầu buôn chuyện.

“Nương, chúng con thích nhau.” Tô Mặc đỏ bừng mặt nói thật.

“Thật sao? Vậy tam tỷ không phải sắp làm thế tử phi rồi sao?” Tô Thành cúi đầu suy nghĩ rất nhanh.

“Đừng nói bậy, ta chưa chắc chắn đâu.” Tô Mặc thật muốn bịt miệng hắn lại.

Trần Thiếu Khanh tuy rất tốt với mình nhưng hắn vẫn chưa cầu hôn.

Kể từ khi hắn trở thành thế tử, bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng không có thời gian rảnh đến gặp mình.

Khách điếm cách nơi Tô Mặc ở không xa, xe ngựa đi một lúc là đến.

Cả nhà xuống xe, Tô Mặc dìu Tô phu nhân vào sân.

Kim Tử và Tiểu Tứ nghe thấy tiếng động lại chạy ra đón, thấy nhiều người như vậy, hai đứa không khỏi ngẩn người.

“Tam tỷ, bọn họ là ai?” Tô Thành nhìn bọn họ hỏi.

“Đều là người nhà của chúng ta, hắn tên là Kim Tử, hài tử này tên là Tiểu Tứ.” Tô Mặc kéo bọn họ lại giới thiệu với người nhà.

Tô phu nhân kéo hai hài tử, nhìn kỹ, bà phát hiện tay của Kim Tử và Tiểu Tứ đều rất thô ráp, biết hai hài tử này chắc chắn đã chịu không ít khổ, thở dài kéo bọn chúng vào nhà.

Sân không lớn lắm nhưng phòng ở thì khá nhiều, mỗi người một phòng không thành vấn đề.

Tô phu nhân lập tức dẫn người nhà bận rộn, quét dọn phòng ốc, dọn dẹp nhà cửa.

Không ai được nhàn rỗi, lớn nhỏ đều phải làm việc.

Ngay cả Kim Tử, Tiểu Tứ và Tô Thành cũng được sắp xếp rõ ràng.

Nhìn cả nhà bận rộn, Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có dáng vẻ của một gia đình rồi.

Điểm không tốt duy nhất là trong nhà hơi trống trải, ngoài vài món đồ nội thất thô kệch còn sót lại của chủ nhà cũ thì có thể nói là không có gì cả.

“Bân nhi, con đi mua vài cái giường về, dù sao thì cũng phải có giường để ngủ chứ?” Tô phu nhân vừa nói vừa định mở gói đồ lấy tiền cho Tô Bân.

Tô Mặc vội vàng xua tay: “Nương đừng vội, lát nữa tự khắc có người mang đến.”

“Tam tỷ, là thế tử điện hạ sao?” Tô Thành chớp chớp mắt to, vẻ mặt tám chuyện hỏi: “Hắn có thể cho người mang đến những đồ nội thất giống như nhà chúng ta trước đây không? Đệ nhớ chiếc giường lớn của đệ quá.”

“Tất nhiên là không thành vấn đề, đảm bảo giống hệt đồ trong phủ của chúng ta.” Tô Mặc vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Kim Tử và Tiểu Tứ, hai người dẫn mẫu thân và các vị này đi dạo phố, ta ở lại đợi người mang đồ nội thất đến.”

Tô Mặc nháy mắt với Kim Tử, Kim Tử lập tức lên tiếng: “Ta dẫn phu nhân các vị đi dạo, bên ngoài sân có một con phố rất náo nhiệt.”

Tô phu nhân vốn định ở lại với Tô Mặc nhưng Tiểu Tứ đã kéo bà đi mất.

Nhìn cả nhà vui vẻ đi ra ngoài, Tô Mặc lập tức bận rộn.

Nàng lấy từng món đồ của Tô gia trong không gian ra và sắp xếp vào các phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK