Nữ nhân này chắc chắn có vấn đề, lý do khiến nàng ta bây giờ cam tâm tình nguyện chịu đựng, đều là để che đậy những việc nàng ta muốn làm.
Hơn nữa, chuyện này nhất định có liên quan đến Khương thị vệ.
Bên này, những nam nhân lớn nhỏ của Tô gia đều vây quanh Tử Thần, thành tâm xin nàng ấy chỉ bảo về thuật b.ắ.n cung.
Tử Thần chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Con mồi hơi ít, thật sự quá ít!”
“Rõ, sư phụ!” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng lúc nghe thấy lời phàn nàn của sư phụ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc nhanh chóng vào không gian, kéo con sói nửa sống nửa c.h.ế.t ra.
Trần Thiếu Khanh cũng vào không gian của mình, không lâu sau đã xách một cái lồng siêu lớn đi ra.
Tô Mặc nhìn thấy, không khỏi có chút ngơ ngác, gà, vịt, thỏ, nai, còn có cả chim công...
“Sư huynh, huynh dọn sạch cả sở thú nào vậy?” Tô Mặc kinh ngạc hỏi.
“Ta nhặt được của rơi của ngươi trong cung...” Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói.
“Trong cung?” Tô Mặc sửng sốt: “Người... người mặc áo trắng đó không phải là huynh chứ?”
“Mặc Mặc, đầu óc của muội bị gỉ sét rồi sao? Sao giờ mới phản ứng lại?” Trần Thiếu Khanh cốc nhẹ vào trán nàng.
Tô Mặc gật đầu thì ra là vậy, không trách gì sư huynh không bao giờ cho nàng vào không gian của mình, hóa ra là hắn vẫn luôn muốn đợi nàng tự mình phản ứng lại chuyện này.
“Sư huynh, vậy có thu thái y viện không, hôm đó ta vội quá nên quên mất.” Tô Mặc đầy mong đợi nhìn hăn.
“Thật sự không có.” Trần Thiếu Khanh cũng tiếc nuối lắc đầu: “Ta sợ muội quên dọn dẹp phủ Ngự sử, lại muốn nhắc nhở muội nên vội vàng đưa muội đi nhưng không sao, sẽ có cơ hội mà.”
Tô Mặc gật đầu, nàng tin tưởng sư huynh, sư huynh đã nói có cơ hội thì nhất định sẽ có!
“Mặc Mặc, nhanh lên nào, nếu không sư phụ sẽ sốt ruột.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa xách cái lồng lớn nhảy vào không gian của Tô Mặc.
Tô Mặc lại thả con sói vào không gian, sau đó ẩn thân đi về phía nơi sư phụ và những người khác đang nghỉ ngơi.
“Đúng vậy, nơi này sao lại không có một con vật sống nào vậy.” Tô Bân cầm cung tên cũng nhìn quanh.
Đây là thứ Tôn Hằng để lại cho họ, nói là để họ phòng thân.
“Ối! Đại ca, cái gì thế kia? Sói xám?” Tô Thành mắt tinh chỉ vào một cái đầu xám lộ ra sau một cái cây hỏi.
Tô Bân nhìn theo ngón tay của hắn, rồi lại tiến lên hai bước, đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Là sói! Là sói!”
Lời của hắn vừa dứt, chỉ nghe “Vút” một tiếng, một mũi tên lông vũ mang theo tiếng gió bay vụt qua người hắn.
Cái đầu xám dưới gốc cây nghiêng đi, ngã xuống.
“Oa! Trúng rồi! Chuẩn quá!”
Vài thiếu niên ồ lên kinh ngạc, ngay cả Tô Bân và Tô Quân cũng không khỏi mở to mắt kinh ngạc.
Nữ nhân có thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp này lại là một nữ thần b.ắ.n cung?
Hắn và mấy đệ đệ vừa định đi xem con sói thế nào thì nghe Tử Thần khẽ quát: “Đứng im đó, đừng nhúc nhích!”
Nói rồi đứng dậy, hướng về xung quanh “Vút! vút! vút vút!” liên tiếp b.ắ.n ba bốn mũi tên.
Sau đó nàng ấy mới mỉm cười nhàn nhạt, thu cung lại, chỉ vào những vị trí đó nói: “Được rồi, đi lấy đi.”
Tô Bân và mấy đệ đệ có chút ngơ ngác, nàng ấy vừa làm gì vậy?
Đã b.ắ.n trúng cái gì?
Ngoài con sói ra, vừa rồi họ chẳng thấy gì cả?
Tô Bân chạy đến chỗ con sói, hắn bảo Tô Quân dẫn Tô Thành và những đứa khác đi tìm những con mồi còn lại.