Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chậm nhất là tối nay.” Trần Thiếu Khanh cười cười cất thư vào người, đi ra khỏi phòng.

“Cái gì?” Tào Tây kinh ngạc nói.

“Ta không nghe nhầm chứ?” Lý Nham nói.

“Không sai! Các ngươi không nghe nhầm đâu, tối nay huynh ấy có thể trở về.” Tô Mặc đi tới nói lớn: “Huynh ấy đã nói là làm.”

Tô Mặc vừa dứt lời, Trần Thiếu Khanh đã dịch chuyển tức thời đến bên trong hoàng cung.

Hắn nhìn quanh bốn phía, hắn đang tìm tẩm cung của hoàng đế.

Không biết tối nay tên cẩu hoàng đế sẽ ngủ ở đâu?

Càn Hòa cung đã không còn, hẳn là hắn ta đã có tẩm cung mới.

Để tiết kiệm thời gian hết mức có thể, Trần Thiếu Khanh quyết định vẫn nên nghĩ cách dò hỏi trước.

Nghĩ đến đây, hắn đến ngự thiện phòng, ẩn thân đi vào bên trong.

“Tiểu Thanh, nhanh lên, canh an thần của thánh thượng đã nấu xong chưa?” Một tiểu thái giám nói với một cung nữ.

“Sắp xong rồi, sắp mang đi ngay đây.” Tiểu Thanh đáp.

“Nhớ là điện Hỷ Niên, tối nay thánh thượng xử lý xong công vụ sẽ ngủ ở đó.” Tiểu thái giám nói xong rồi đi.

“Điện Hỷ Niên!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm, sau đó ẩn thân đi theo tiểu thái giám.

Điện Hỷ Niên, lúc này Triệu Quyến đang cùng ngự sử đại nhân bàn bạc chuyện xuất binh.

Ngày mai binh tướng phái đi Bắc cương sẽ lên đường, bọn họ bàn bạc thêm một kế sách ổn thỏa để an ổn bách tính Bắc cương.

Gia tộc Tư Không ở Bắc cương đã cắm rễ sâu, có tình cảm rất sâu đậm với bách tính Bắc cương, đột nhiên nhổ cây lên, không biết có gây nên phẫn nộ trong quần chúng hay không, bọn họ không biết, cho nên không thể không suy nghĩ chu toàn hơn.

 

“Thánh thượng, chúng ta cứ lấy cớ báo thù cho Tư Không Mi mà trừ khử mấy nhi tử của, cứ như vậy, thu hồi Bắc cương, có lẽ đám dân đen kia cũng không nói được gì.”

Ngự sử Vương Thiên khẽ nói.

“Vậy nếu đột nhiên lão già Tư Không Mi lại sống lại thì sao?” Triệu Quyến lạnh lùng hỏi.

“Sống lại ư? Vậy thì để hắn c.h.ế.t thêm lần nữa!” Vương Thiên âm hiểm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, chuyện này giao cho ngươi xử lý cho thỏa đáng, tuyệt đối không được để người khác phát hiện, phải làm cho thần không biết quỷ không hay, ngươi biết chứ?”

Triệu Quyến liếc xéo sang Hữu tướng quân Lộ Dã đang ngẩn người đứng bên cạnh.

“Tuân lệnh!” Lộ Dã vội vàng quỳ xuống đất đáp.

“Ngươi đã nghe rõ chưa? Tư Không Mi đã c.h.ế.t rồi! Chết hẳn rồi! Ngươi hiểu ý trẫm chứ?” Triệu Quyến nheo mắt nhìn chằm chằm Lộ Dã hỏi.

“Thần hiểu!” Lộ Dã nói, chỉ là giọng nói rõ ràng đã yếu đi.

“Tốt! Lui xuống chuẩn bị đi! Đúng rồi, nếu gặp người Tô gia thì tiện tay giải quyết luôn! Để tuyệt hậu hoạn!” Triệu Quyến lạnh lùng dặn dò thêm một câu.

“Tuân lệnh!” Lộ Dã xoay người đi ra ngoài.

“Tiện tay?” Trần Thiếu Khanh nhíu mày, tên cẩu hoàng đế thế hệ thứ hai này làm việc không đàng hoàng như vậy sao?

Được thôi, ngươi tiện tay thì ta cũng tiện tay vậy!

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay thu toàn bộ điện Hỷ Niên vào không gian của mình, chỉ còn lại Triệu Quyến vẫn đang bàn bạc chuyện với Vương Thiên.

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, Triệu Quyến nhất thời ngây người, hắn ta run rẩy giơ tay chỉ vào bầu trời đêm mênh mông, há miệng nhưng không nói được gì.

Vương Thiên ngẩng đầu nhìn lên theo ngón tay hắn ta, mái nhà hoa mỹ không còn nữa, đối diện là một màu đen kịt và gió đêm lành lạnh.

“Hắn lại đến rồi! Lại đến rồi!” Chuyện cũ bị khơi lại, Triệu Quyến nhớ đến chuyện cung Càn Hòa của mình mất tích, hắn ta ngẩng đầu lẩm bẩm: “Hắn lại đến rồi! Lại đến rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK