Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta quay đầu nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén và tàn nhẫn, muốn hắn ta từ bỏ Ly quốc, nằm mơ đi!

Hắn ta cưỡi ngựa phi nước đại về phía con đường lớn, đột nhiên hắn ta dừng lại, quay ngựa lại, hắn ta đến bên Mạc Tà, ném một túi bạc từ trong n.g.ự.c ra: “Ngươi tự cầu phúc đi! Đừng trách ta!”

Nói xong, hắn ta không ngoảnh lại mà đi.

Mọi người thấy thái độ của Vương gia đối với Mạc Tà, cũng đều lướt qua hắn ta như không có người này.

Mạc Tà nhắm mắt lại, không nhìn, cũng không nghĩ, nếu không hắn ta sợ mình sẽ không nhịn được mà muốn g.i.ế.c người!

Chỉ là hiện tại hắn ta không có khả năng cầm đao, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà xông lên g.i.ế.c người kia, cho dù cùng người kia đồng quy vu tận thì hắn ta cũng không tiếc!

Nhưng hắn ta biết mình không có cơ hội này nữa, hắn ta đã xong đời rồi.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa “Lộc cộc” nữa, hắn ta mới từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Mạc Tà? Ngươi biết bọn họ không cần ngươi nữa rồi chứ?” Tô Mặc hỏi với giọng trong trẻo.

Mạc Tà thở dài, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu: “Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?”

“Thực ra ta còn thuốc giải, ta có thể giải độc cho ngươi nhưng ngươi sẽ báo đáp ta thế nào đây?” Tô Mặc chớp chớp mắt to hỏi.

“Thật sao?” Mạc Tà đột nhiên phấn chấn: “Ngươi muốn gì? Chỉ cần là ta biết, ta đều nguyện ý nói! Mạch Thượng không phải người! Hắn còn không bằng heo chó, chỉ cần có thể khiến hắn chết! Ta nguyện làm bất cứ điều gì!”

“Ồ!” Tô Mặc gật đầu.

 

Không tệ! Mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện mà nàng thiết kế, không hề sai lệch.

Tô Mặc lại lấy ra một lọ sứ đưa cho hắn ta: “Uống hết đi.”

Mạc Tà do dự: “Đều cho ta sao? Ngươi không sợ ta ăn xong sẽ nuốt lời sao?”

“Hừ, hậu quả của việc nuốt lời là ngươi chỉ có thể hối hận hơn thôi!” Tô Mặc cười lạnh: “Đây chỉ là một nửa thuốc giải, một nửa còn lại ta vẫn chưa làm xong.”

Nghe nàng nói vậy, Mạc Tà đột nhiên bật cười: “Vậy chẳng phải Mạch Thượng cũng chỉ ăn một nửa thôi sao?”

“Đương nhiên! Cha ta vẫn chưa về, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết không thể đưa hết cho hắn, ngươi nói có đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc thản nhiên nói.

“Đúng vậy! Hắn là một tên súc sinh tuyệt đối không thể tin tưởng hắn!” Mạc Tà hiểu rõ Mạch Thượng, vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, hơn nữa làm người không có giới hạn, hắn ta vốn tưởng rằng mình vì mạch Thượng mà vào sinh ra tử có thể là một trường hợp ngoại lệ, bây giờ nghĩ lại thì hắn ta thật sự quá ngây thơ.

Mạch Thượng đối với cha và huynh đệ của mình đều không hề nương tay, sao có thể vì mình mà phá lệ?

Hắn ta thật ngốc!

Nghĩ đến đây, hắn ta thở dài một tiếng, ngửa đầu uống hết thuốc trong lọ sứ: “Được! Các ngươi nói đi, muốn biết gì? Chỉ cần ta biết, ta đều nói!”

Lúc này Tôn Hằng phái người đến đưa hắn ta vào thành, giam vào ngục, hắn cùng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc bắt đầu thẩm vấn hắn ta.

Vì Mạc Tà phối hợp nên việc thẩm vấn diễn ra rất thuận lợi, không lâu sau, bản đồ phòng thủ, bản đồ bố trận, bản đồ quân sự, bản đồ địa hình... của Phiên quốc, tất cả những gì hắn ta biết đều được vẽ ra.

Trần Thiếu Khanh cầm những bản đồ cơ mật quân sự này, cười không khép được miệng, không ngờ kế ly gián của tiểu Mặc Mặc này lại có thể giúp hắn có được nhiều thứ quan trọng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK