Những kẻ có lòng dạ hiểm độc kia lại có thể lấy chuyện hôn sự của Đinh Lan và Tô Bân ra làm cái cớ để liên tục gây khó dễ cho Vu gia.
“Chuyện của Đinh Lan, e là hôm nay Tô Thành vừa la lên như vậy, đã có người tính toán rồi, Mặc Mặc, chúng ta phải đề phòng.” Trần Thiếu Khanh nhắc nhở nàng.
“Ai? Chẳng lẽ chán sống rồi sao?” Tô Mặc nhìn khắp đoàn người, ai muốn gây khó dễ cho Tô gia, trong mắt nàng người đó đã là một kẻ c.h.ế.t rồi.
Tô Bân rất hối hận vì mình quá nóng vội, lại nói thật với Tô Thành, còn làm cho mọi chuyện ầm ĩ lên.
May mà có vẻ như mười mấy tên thị vệ không để ý, đều coi đây là chuyện cười.
Bỏ đi, Tô Thành không vui cũng phải, lừa tiểu hài tủ à, Đinh Lan là người như thế nào, mà cô nương nấu ăn này là người như thế nào?
“Tô công tử, hắn cũng không còn là trẻ con nữa, không lừa được đâu.” Lão Lý đi đến vỗ vai Tô Bân nói.
Tô Bân bực bội nắm chặt tay, cười trừ nói: “Đệ đệ này thật không hiểu chuyện.”
“Cũng chẳng trách tiểu công tử này nhớ mãi không quên tiểu thư Vu gia, quả thực là một nữ tử hiền thục nết na hiếm có, ta đã từng gặp một lần.” Lão Lý cười cười, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Đinh Lan.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe lão Lý nói vậy, không hẹn mà cùng nhìn nhau, lão Lý có ý gì?
Chẳng lẽ hắn đã nhận ra Đinh Lan?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hắn là ai cũng được, nếu lấy chuyện này làm khó Tô gia, lập tức, lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!” Tô Mặc giơ tay c.h.é.m một nhát vào không trung.
“Ước chừng sẽ không đâu!” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt nói.
Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc, đoàn người tiếp tục lên đường.
Càng đi về phía bắc, gió cát càng lớn, bầu trời mất đi màu xanh, trở nên xám xịt, cả ngày không thấy mặt trời.
Trong xe, vết thương của Tào Tây đã không còn đau nhiều, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tử Thần vẫn im lặng ngồi trong góc, không nói chuyện với bất kỳ ai.
Vẻ mặt Tô phu nhân nghiêm trọng, chuyện của Đinh Lan khiến bà rất lo lắng, bà không biết có ai nghe thấy tiếng kêu của Tô Thành không, có ai sẽ lợi dụng chuyện này để gây chuyện không.
Lúc này, Tô Thành rất ngoan, nằm trong lòng mẫu thân, không dám hé răng.
Tô Bân và Đinh Lan cũng im lặng không nói.
Sau chuyện đó, Đinh Lan bắt đầu cố ý tránh mặt Tô Bân, không ngồi cùng hắn, không nói chuyện với hắn, thậm chí ánh mắt cũng né tránh hắn.
Đinh Lan càng như vậy, Tô Bân càng muốn lấy lòng nàng ấy, muốn hỏi rõ nàng ấy, suốt dọc đường hắn đều mất tập trung, ánh mắt ngây ngốc không rời khỏi Đinh Lan.
Gần như tất cả mọi người Tô gia đều cảm nhận được sự khác thường của hắn.
Tử Thần cau mày nhìn Tô Bân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện.
Đường đi tuy dễ đi hơn nhưng gió cát lại càng lớn, thổi đến nỗi không mở mắt ra được.
Những cô nương của Yên Vũ lâu nắm tay nhau khó khăn tiến về phía trước.
Chỉ có Tiểu Diệp cô đơn đi phía sau, không ai để ý đến nàng ta.
Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, Tiểu Diệp không đứng vững, suýt ngã xuống đất, một đôi bàn tay lớn đỡ lấy nàng ta.
“Không sao chứ?” Một giọng nam nhân.
Tiểu Diệp miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhận ra hắn ta: “Cảm ơn Khương thị vệ.”
Hóa ra người này chính là Khương Đại Sơn.
“Càng đến gần Nhạn Sơn Quan, gió cát càng lớn, cô nương cẩn thận.” Nói xong, hắn ta dùng tay che mắt, đi về phía trước.