Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Tây tức đến mặt mày xanh mét: “Sao lại có loại súc sinh như vậy, còn là huynh đệ ruột, không bằng heo chó!”

“Vưu Khai là người của bọn họ, thịt hôm nay đều có vấn đề, yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện này.” Trần Thiếu Khanh nói rồi đi vào phòng của mình.

Hôm nay những người được mời đến đều là một số thuộc hạ cũ của Bắc Cương Vương, cũng là một số thân tín mà hắn tin tưởng.

Những người này theo Bắc Cương Vương đánh rất nhiều trận, với Vương gia đều là tình huynh đệ vào sinh ra tử.

Vì vậy, Trần Thiếu Khanh đã gửi thư mời, hẳn là không có ai không đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay họ đều muốn tận mắt nhìn thấy đại nhi tử của Vương gia, sau đó làm quen.

Trần Thiếu Khanh đến phòng của mình, sau đó lập tức ẩn thân dịch chuyển tức thời đến tiểu viện Tô gia.

Vừa khéo, Tô Mặc từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn, vội kéo hắn vào phòng của mình.

“Sư huynh, sao ban ngày ban mặt lại xuất hiện, không sợ người nhà ta nhìn thấy sao.” Tô Mặc trách móc.

“Thì sao nào? Ta đến thăm nhạc mẫu, sao nào? Không nên à?” Trần Thiếu Khanh dúng lý hợp tình trả lời.

Tô Mặc đỏ mặt, véo vào cánh tay hắn: “Nói bậy, càng ngày càng không đứng đắn.”

“Mặc Mặc, đời này trước mặt muôi, ta không muốn đứng đắn nữa, trước kia đứng đắn như vậy suýt chút nữa mất muội, cho nên đời này ta không muốn quay lại những ngày tháng trước nữa.” Trần Thiếu Khanh cảm động nắm tay Tô Mặc tỏ tình.

Tô Mặc vỗ vào lòng bàn tay hắn: “Sư huynh không phải đến để nói chuyện này chứ, nhất định có chuyện chính tìm ta.”

Lúc này Trần Thiếu Khanh mới nhớ ra mục đích đến đây: “Mặc Mặc, trong không gian của muội còn thịt dê không?”

“Tất nhiên là có, không chỉ có thịt dê, thịt bò, thịt lợn đều có, sao, sư huynh muốn lấy làm gì?” Tô Mặc có chút tò mò hỏi.

 

Trần Thiếu Khanh kể lại chuyện hôm nay cho nàng nghe, Tô Mặc kinh ngạc mở to mắt: “Thật là không thể phòng ngừa, sư huynh, huynh nói phải làm sao? Ta nghe theo huynh.”

Trần Thiếu Khanh cười ôm nàng vào lòng thì thầm bên tai nàng vài câu.

Tô Mặc nghe xong liên tục gật đầu: “Sư huynh, huynh làm tai ta ngứa quá.”

“Thật sao?” Trần Thiếu Khanh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Mặc, đột nhiên nâng mặt nàng lên hôn cuồng nhiệt, rất lâu sau mới buông ra.

“Sư huynh...” Tô Mặc bị hôn bất ngờ, má nàng nóng bừng, như thể bị lửa đốt, sư huynh này và sư huynh ở mạt thế là cùng một người sao?

Nàng bắt đầu có chút nghi ngờ.

Lúc này, mọi người trong bếp của Vương phủ đang hối hả bận rộn dưới sự chỉ huy của Vưu Khai.

Từ khi trở về thì đây là lần đầu tiên thế tử điện hạ mở tiệc chiêu đãi khách, đây không phải chuyện đùa, vì vậy mọi người đều làm việc rất chăm chỉ.

“Giao mấy món phụ này cho các ngươi, ta tự nướng thịt.” Vưu Khai chỉ huy mọi người.

Mặc dù hắn ta mới đến đây vài năm nhưng tay nghề tốt nên đã trở thành đầu bếp quản sự của nhà bếp.

“Để chúng ta nướng thịt đi?” Một nữ đầu bếp nịnh nọt nói.

“Không cần, hôm nay ta tự nướng thịt, không cần ai nhúng tay vào.” Vưu Khai từ chối ý tốt của nàng ta.

Mọi người đều hơi ngạc nhiên vì hôm nay Vưu Khai lại chăm chỉ như vậy.

Ngày thường hắn ta chỉ thích động miệng.

Mọi người bận rộn, không lâu sau đã chuẩn bị xong các món nguội, món xào, chỉ cần đợi đến tối khách đến là bắt đầu xào.

Vương phủ gặp tai họa liên tiếp, đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK