Nhìn thế nào cũng không giống!
“Vâng! Vị công chúa Vũ quốc kia nói là như vậy nhưng kho báu và quân đội ở đâu, nàng ta cũng không biết.” Tô Mặc chớp chớp mắt trả lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh gật đầu, chuyện này sao lại thấy mơ hồ như vậy?
Là thật hay giả?
Sao hắn lại không tin thế này?
Đồ vật được cất vào lại, Trần Thiếu Khanh lại trả lại cho Tô Mặc: “Ừ! Đợi khi rảnh rỗi, sư huynh sẽ cùng muội đi tìm kho báu!”
“Thật sao?” Trong mắt Tô Mặc tràn đầy hy vọng, có thể cùng sư huynh vô tư lự đi ra ngoài một chuyến thì tốt biết bao.
Ra khỏi không gian, Trần Thiếu Khanh đưa bọn họ về thẳng vương phủ.
Việc tìm viện để ở đã để cho Tào Tây sắp xếp.
Bây giờ Đinh Đào đã là địa bàn của Trần Thiếu Khanh, Tô Mặc không cần phải ẩn thân nữa, nàng có thể quang minh chính đại ra vào cùng sư huynh.
Lúc này, Tô gia ở tại khách điếm Hỷ Lai, đã được cởi bỏ xiềng xích, còn được thay quần áo tù nhân, tất cả đều đã tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ.
Mãi đến sáng, lại có người mang đến thức ăn ngon.
Tô phu nhân ăn rất vui vẻ, bà cảm thấy bây giờ họ rất an toàn, không còn phải sống những ngày lang thang nữa.
Bởi vì Mặc Mặc của họ vẫn luôn bảo vệ bọn họ.
“Tất cả mọi người, không có việc gì thì đừng ra ngoài! Đóng hết cửa sổ lại.”
Ba ngày sau, trên phố, nha dịch gõ mõ cảnh báo người dân trong thành.
Mọi người nghe xong lập tức chạy về nhà từ trên phố, đóng chặt cửa sổ, họ biết nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra, Vương gia sẽ không hại bọn họ.
Tin tức Bắc Cương Vương sống lại đã được mọi người biết đến.
Mọi người đều phẫn nộ, nghĩ đến việc quan phủ phải xử tử kẻ tung tin đồn.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rất kinh ngạc, không ngờ quân đội Ly thành đến nhanh như vậy.
Cổng thành Đinh Đào đóng chặt, Lộ Dã và những người khác ăn quả đắng.
Dù có gọi cửa thế nào cũng không có ai trả lời.
“Tình hình trong thành thế nào?” Lộ Dã hỏi mật thám mà hắn phái đi.
“Bẩm tướng quân, Bắc Cương Vương đã sống lại, ngược lại ba nhi tử của ông ta đều đã chết, bây giờ trong thành là thế tử Trần Thiếu Khanh nắm quyền.”
“Trần Thiếu Khanh? Cái tên này sao quen thế? Là tân khoa trạng nguyên năm ngoái? Sau đó bị đày đi?” Lộ Dã kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, không biết tại sao hắn lại trở thành trưởng tử của Tư Không Mi.”
Mặc dù Lộ Dã cảm thấy sự việc rất kỳ lạ nhưng hắn nhớ đến lời dặn của hoàng thượng, Tư Không Mi nhất định phải chết, bởi vì mục đích của chuyến đi này là để truất phiên vương và thu hồi Bắc Cương.
“Người đâu! Công thành cho ta!” Lộ Dã vung tay quát.
Vương mệnh không thể trái, dù trong lòng có nhiều không cam lòng đến mấy cũng phải tuân theo.
“Lộ Dã! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm kẻ thù với chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp kẻ ác sao?” Là Trần Thiếu Khanh hét lớn xuống dưới.
“Giúp kẻ ác?” Lộ Dã không hiểu lắm câu này có ý gì.
“Tên cẩu hoàng đế Triệu Quyến đã chết, bây giờ ngay cả hoàng cung cũng bị san bằng, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Trần Thiếu Khanh lại nói lớn.
“Cái gì?” Lời này rất có sức mạnh, suýt nữa làm Lộ Dã choáng váng, hoàng thượng c.h.ế.t rồi?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn không nghe thấy một chút tin tức nào.
“Ngươi là ai, đừng nói bậy, đại nghịch bất đạo!” Lộ Dã nhìn khuôn mặt xa lạ nhưng anh tuấn kia, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chắc chắn là nói bậy, điều này tuyệt đối không thể.