“Tam di nương!” Trần Tú kinh hô một tiếng, định chạy lên ngăn cản nhưng lại bị Tô phu nhân kéo lại: “Sống c.h.ế.t do số phận, cứ để nàng ta đi!”
Chương Tử Yên đâu có thật sự muốn tìm đường chết, nàng ta chỉ muốn làm bộ làm tịch cho Tô phu nhân xem mà thôi.
Nàng ta vốn nghĩ chắc chắn sẽ có người chạy lên ngăn cản, sau đó an ủi mình, như vậy mình sẽ có chút mặt mũi.
Không ngờ đầu đã chạm vào tường nhưng không có ai đến, nàng ta xấu hổ đứng bên tường, không biết phải làm sao.
“Đâm đầu đi! Chút sức này thì không c.h.ế.t được đâu.” Tử Thần ăn xong, lấy một chiếc khăn tay lớn lau miệng đầy dầu.
Chương Tử Yên trừng mắt, mắt như muốn lòi ra ngoài: “Ngươi!”
Một lúc lâu sau, nàng ta mới thốt ra được một chữ.
“Nương!” Một bàn tay nhỏ kéo tay áo nàng ta: “Con sợ! Nương! Con sợ lắm!” Nàng ta cúi đầu, là nhi tử Tô Côn của mình.
“Tam di nương, ngươi nghe cho kỹ đây, sau này Tử Thần chính là một thành viên của Tô gia, Tô gia có gì, nàng ấy cũng sẽ có, nếu ngươi thấy không thoải mái, có thể tách ra khỏi chúng ta, muốn mang theo hai nhi tử cũng được, tự ngươi đi ra ngoài cũng được nhưng nếu muốn ở lại thì không được tác oai tác quái, không được đối xử bất kính với ân nhân của ta, tự ngươi chọn đi!”
Lời nói của Tô phu nhân rất mạnh mẽ, Chương Tử Yên im lặng lắng nghe, không dám hé răng.
Hai nhi tử, mỗi đứa nắm một tay nàng ta, từ bên tường đi về chỗ ngồi, Tô Côn đưa tay nhỏ nhét một miếng vịt vào miệng nàng ta: “Nương ăn đi.”
Chương Tử Yên không dám thở mạnh, lặng lẽ ăn miếng vịt.
Nàng ta không ngốc, sao có thể mang theo hai nhi tử rời khỏi Tô gia, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Còn Tử Thần, nàng ta không dám công khai trêu chọc nhưng âm thầm thu thập cái ả tiện nhân này thì có gì khác biệt chứ?
Trong lòng nàng ta mãi mãi không thể dung nạp được nữ nhân thanh lâu này.
Ừm, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Tô phu nhân cười nói với Tử Thần: “Tử cô nương, Tam di nương còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô nương đừng chấp nhặt với nàng ta.”
Tử Thần ợ một cái, xua tay: “Với người không giữ lời, ta sẽ không để trong lòng, phu nhân không cần khách sáo như vậy.”
“Ta nói không giữ lời khi nào?” Chương Tử Yên cãi lại.
“Vừa rồi ngươi nói sẽ đi chết, sao lại đổi ý, đây không phải là không giữ lời sao?” Tử Thần nhìn nàng ta với vẻ trách móc: “Làm người phải nói được làm được! Đúng không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phụt.” Tô Bân và Tô Quân nghe xong suýt bật cười thành tiếng, lần đầu tiên họ thấy có người chê người khác không c.h.ế.t được.
Lúc này, mọi người vừa ăn xong vịt quay thì có ngục tốt xách thùng lớn mang cơm vào.
“No quá!” Tô Thành xoa xoa cái bụng nhỏ nhìn vào cái thùng lớn, Trần Tú âu yếm vuốt ve đầu nhi tử.
Tô Mặc nhìn những người Tô gia, gật đầu, không tệ, Tô phu nhân quả là hổ nữ tướng môn, có thể đè c.h.ế.t nữ nhân hư hỏng này, không có cơ hội lật mình.
“Ọt ọt.” Bụng nàng kêu lên, nàng đột nhiên nhớ ra mình đã bận rộn cả ngày, cũng nên đi ăn cơm.
Nàng phải đến không gian của mình để ăn tiệc lớn, nghĩ đến những món ngon trong ngự thiện phòng, nàng không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
Tô Mặc thấy sư phụ và người nhà đã ăn gần xong, nàng sờ bụng mình, mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì.
Nàng vừa định đi thì Tử Thần đột nhiên đi tới, chống tay lên lan can, khẽ lẩm bẩm: “Hai kẻ ngốc, một người như vậy, hai người cũng thế, ngu muốn chết!”