Hành động của hắn ta đã khiến cho người dân Ly thành hoàn toàn chán nản.
Đại địch trước mắt, người Triệu gia không nói đến chuyện lui địch như thế nào, ngược lại còn muốn bỏ thành mà chạy.
Những lời Tôn Hằng quỳ xuống cầu xin Tề vương, mọi người cũng đều nghe thấy.
Vẫn là Tôn tướng quân là một nam tử hán..
“Mời Tôn tướng quân đăng cơ chủ trì đại sự, đánh lui quân Phiên!” Tô Mặc lại dẫn đầu giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên hô to.
Nghe vậy, dân chúng lập tức phấn chấn hẳn lên, Tôn tướng quân đánh trận có thể nói là trăm trận trăm thắng, nếu hắn lên ngôi, làm hoàng đế thì chắc chắn sẽ không dễ dàng giao nộp thành trì này.
Cũng sẽ không bỏ chạy khi gặp nguy hiểm.
Có một người tốt như vậy làm hoàng đế thì tại sao lại không ủng hộ chứ?
Vì vậy, mọi người đều giơ tay lên hô: “Mời Tôn tướng quân đăng cơ chủ trì đại sự, đánh lui quân Phiên!”
“Mời Tôn tướng quân đăng cơ chủ trì đại sự, đánh lui quân Phiên!”
Tôn Hằng nhận lấy ngọc tỷ, liếc nhìn Tô Mặc, hắn không khỏi sửng sốt trong chốc lát, sau đó buột miệng thốt lên: “Mặc Mặc?”
Tô Mặc cười với hắn, nháy mắt, sau đó cùng mọi người tiếp tục hô: “Mời Tôn tướng quân đăng cơ chủ trì đại sự, đánh lui quân Phiên!”
“Được! Tôn Hằng ta nguyện vì Đại Ly quốc mà dấn thân, vì nước mà chết, Triệu gia không muốn gánh vác đống đổ nát này, ta sẽ gánh, chỉ cần Tôn Hằng ta còn một hơi thở, tuyệt đối không làm nô lệ vong quốc, tuyệt đối không để con ch.ó Phiên quốc bước nửa bước vào Đại Ly quốc của chúng ta!”
Tôn Hằng giơ ngọc tỷ lên, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, tự mình gánh vác trọng trách này.
Rất có thể đây là con đường không có lối về nhưng hắn không sợ!
Sự nhiệt huyết của hắn không cho phép hắn lùi bước nửa bước!
“Tôn tướng quân, chúng ta ủng hộ ngài! Ta nguyện để nhi tử đi lính!” Một ông lão nói xong liền kéo nhi tử vừa tròn mười bảy tuổi của mình lại.
“Ta tình nguyện đi lính!”
“Ta cũng nguyện theo Tôn tướng quân!”
Mọi người lần lượt hưởng ứng, Tôn tướng quân sắp trở thành hoàng đế của họ, họ cảm thấy cuộc sống bắt đầu có hy vọng rồi.
Tôn Hằng gật đầu: “Được! Chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ Đại Ly quốc của chúng ta! Bảo vệ gia đình của chúng ta!”
Nghe vậy, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay rầm rầm.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng không nhịn được mà gật đầu, không tệ!
Trong thời khắc quan trọng này Tôn Hằng đã đứng ra chống đỡ bầu trời sắp sụp đổ, họ cũng sẵn sàng giúp hắn một tay.
“Mặc Mặc, ta ở lại giúp Tôn tướng quân trước, ta sẽ thuyết phục hắn triệu hồi Lộ Dã về, muội về trước đưa những người trong không gian của muội về đi được không?” Trần Thiếu Khanh hỏi ý kiến Tô Mặc: “Đúng rồi, về nói với Tào Tây, mấy ngày nay mặc kệ Lộ Dã có khiêu chiến thế nào cũng đừng ra ngoài, hắn không ở đó được mấy ngày nữa đâu.”
“Nhưng mà sư huynh, kho vũ khí căn cứ ở chỗ ta.” Tô Mặc do dự nói.
Trần Thiếu Khanh mỉm cười: “Mặc Mặc, sao muội lại quên mất chúng ta đã không còn ở cùng một căn cứ lâu rồi, muội có thì chẳng lẽ ta không có sao?”
Tô Mặc như bừng tỉnh, đúng rồi!
Nàng và sư huynh đã chia tay nhau từ lâu ở thế giới tận thế, họ không còn là chiến hữu của cùng một căn cứ nữa rồi.
“Được, sư huynh, ta đi rồi về, Tôn tướng quân, huynh nhất định phải giúp đỡ hắn thật tốt.” Tô Mặc nói xong, vẫy tay với Trần Thiếu Khanh, sau đó lặng lẽ lui đến một nơi hẻo lánh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.