Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân chỉ cần muốn giãy giụa, nữ nhân bất kể chỗ nào cũng cắn một cái, sau đó nhất định phải cắn đứt thịt mới chịu buông.

Không lâu sau, nam nhân trợn mắt ngất đi.

Nhưng nữ nhân vẫn nín thở dùng sức bóp!

Tô Mặc xoa xoa trán: “Ngươi muốn bóp đến bao giờ, đợi ông ta đầu thai chuyển kiếp sao? Buông tay đi, ông ta không sống nổi nữa đâu!”

Nữ nhân nghe xong mới để ý thấy nam nhân đã trợn mắt, không còn hơi thở.

Nàng ta đột nhiên buông tay, ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển, đột nhiên nàng ta cười khan hai tiếng, miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất đi.

Tô Mặc tiến lên thăm dò hơi thở của nàng ta, lại đặt tay lên mạch của nàng ta, nàng ta là do quá kích động khiến m.á.u lưu thông quá nhanh dẫn đến ngất xỉu tạm thời.

Tính mạng tạm thời không sao, chỉ là nàng nhìn thấy những vết thương trên người nữ nhân không khỏi hít một hơi lạnh.

Nữ nhân gầy gò này, từ đầu đến chân có thể nói không có một chỗ nào lành lặn, vết bỏng, vết dao, vết gậy còn có những vết thương chồng chất do bị giẫm đạp, véo.

Trời ạ! Ni nữ nhân yếu đuối này rốt cuộc đã sống sót như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ta đã trải qua những gì!

Chẳng lẽ những ngày này nàng ta vẫn luôn sống trong địa ngục sao?

Ngay cả Tô Mặc sống trong thời kỳ tận thế tàn khốc cũng không khỏi lắc đầu, nội tâm của nữ nhân này thực sự quá kiên cường, đã trải qua những ngày tháng mà người bình thường không thể chịu đựng được.

Tô Mặc lấy một viên thuốc từ không gian, nhét vào miệng nàng ta, sau đó rót nước linh tuyền cho nàng ta uống.

Một lúc lâu sau, nữ nhân mới từ từ tỉnh lại, nàng ta nhìn Tô Mặc, vẻ mặt bối rối: “Ta... đây là c.h.ế.t rồi sao?”

 

Tô Mặc nghe nữ nhân này nói xong, thở dài: “Thật đáng tiếc, không có.”

Nghe nói không chết, nữ nhân lập tức kinh hãi mở to mắt: “Ngươi là ai?”

“Tất nhiên là người cứu ngươi, nếu không thì sao, nếu là người hại ngươi, bây giờ ngươi còn có thể mở miệng nói chuyện sao?” Tô Mặc trêu chọc nhìn nàng ấy.

Nhìn kỹ, ngũ quan của nữ nhân này không xấu, chỉ là nàng ta quá gầy, đã mất hết dáng vẻ, nhìn thế nào cũng không đẹp.

“Cái này là của ngươi sao?” Tô Mặc lấy chiếc hộp nhỏ ra đưa cho nàng ấy.

Nữ nhân kinh ngạc nhìn chiếc hộp, thứ này mà còn có thể tìm lại được, nàng ta thậm chí không dám nghĩ đến.

Nhưng rõ ràng nàng ta đã đưa cho hài tử đó, sao lại đến tay nữ nhân này?

“Sao lại đến tay ngươi?”

Nàng ấy run rẩy đưa tay định lấy lại nhưng Tô Mặc lại nắm chặt chiếc hộp: “Ngươi suýt hại c.h.ế.t người vô tội, ngươi có biết không?”

Nữ nhân nghe xong vẻ mặt áy náy nhưng nàng ấy lại ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Tô Mặc nói: “Nếu rơi vào tay những tên súc sinh này, sẽ hại c.h.ế.t nhiều người hơn, vì thế ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.”

Nàng ta cúi đầu chỉ vào những người đã c.h.ế.t kia.

“Rốt cuộc đây là cái gì? Có thể hại người ta thảm hại như vậy?” Tô Mặc càng tò mò về thứ trong hộp: “Bọn họ nói là bản đồ kho báu, có phải vậy không?”

“Đúng cũng không hẳn, bởi vì có được nó không chỉ có được bảo vật mà còn có một đội quân.” Nữ nhân chậm rãi nói.

“Quân đội?” Tô Mặc tỏ vẻ không tin: “Ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Nữ nhân gật đầu: “Ta từng là công chúa của Vũ quốc, Đông Phương Khiết, chúng ta và Phiên quốc giao hảo, trở thành nước phụ thuộc của họ, ký hiệp ước không chiến, vốn định cứ như vậy mà sống yên ổn, không ngờ Phiên quốc lại trở mặt vô tình, đánh chiếm Vũ quốc, g.i.ế.c c.h.ế.t phụ hoàng và hoàng huynh của ta, nhũ mẫu của ta đã để nữ nhi mình đổi quần áo với ta để cứu ta, còn nữ nhi bà ấy thì bị c.h.é.m chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK