Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi Chương Tử Yên chết, lão Lý bắt đầu xa lánh hắn ta, thậm chí còn nhường ngựa của hắn ta cho thị vệ khác.

Hắn ta chỉ có thể đi cùng những thị vệ cấp thấp.

Hắn đã ta bị đẩy ra ngoài lề.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khương đại ca cũng cẩn thận.” Tiểu Diệp nhẹ giọng nói.

Khương Đại Sơn sửng sốt một chút, gật đầu rồi sải bước đi về phía trước.

“Mọi người tăng tốc độ, ngày mai giờ này sẽ đến Nhạn Sơn Quan.” Giọng nói to lớn của lão Lý truyền đến.

Mái xe cũng bắt đầu bị gió thổi kêu rào rào, nghe rất đáng sợ, cảm giác như mái xe sắp bị lật bất cứ lúc nào.

Tô Mặc lo lắng nhìn chiếc xe ngựa của Tô gia: “Sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, xe ngựa sẽ bị gió thổi hỏng mất, phải làm sao đây?”

“Đừng vội.” Trần Thiếu Khanh nói xong, trong nháy mắt đã biến mất.

Tô Mặc nhìn sư huynh biến mất, trong lòng cảm thấy mất mát, không biết đến bao giờ nàng mới có thể học được thuật dịch chuyển tức thời này.

Không tin mình không làm được, nàng quyết định thử xem.

Nàng niệm trong lòng khẩu quyết mà sư phụ đã dạy, lặp đi lặp lại.

“Mắt nhắm nhẹ, đầu thẳng, khí tụ đan điền...”

“Xoẹt.” Nàng cảm thấy cơ thể mình đã dịch chuyển vị trí “Bịch”trong nháy mắt.

Nàng ngã khỏi ngựa, m.ô.n.g suýt nữa thì vỡ làm bốn.

Tô Mặc đau đến hít một hơi khí lạnh, tức giận đ.ấ.m mạnh xuống đất.

Ngoài thành.

Trên con đường lớn dẫn đến hoàng cung, một chiếc xe ngựa rộng rãi sang trọng đang lao nhanh tới.

Ngự sử Vương Thiên trong xe vẻ mặt bồn chồn lo lắng.

 

Mười vạn lượng vàng trong tay không cánh mà bay, nghĩa nữ cũng mất tích, khiến cho Vu phòng ngự thấy ông ta là lại tìm ông ta đòi nữ nhi.

Khiến cho ông ta bây giờ thấy phòng ngự nhỏ bé này mà cũng phải trốn tránh.

Hoàng đế băng hà, Đại hoàng tử Triệu Quyến lên ngôi, mấy ngày nữa là đến đại điển đăng cơ, mỗi ngày ông ta đều phải dậy sớm vào cung lo liệu những việc này.

Mệt thì không sao nhưng tiền bạc lấy ở đâu?

Quốc khố lại không hiểu sao mà trống rỗng, Triệu Quyến đã giao toàn quyền việc này cho ông ta sắp xếp.

Không có tiền, sắp xếp thế nào?

Lúc này ông ta cũng kiết quệ, có lẽ thứ giá trị nhất trong phủ chỉ còn là xe ngựa gỗ đàn hương này.

Nữ nhân thông minh cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta lo lắng dến mức bạc trắng cả đầu.

Ông ta đang tính hôm nay đi tìm Triệu Quyến bàn bạc chuyện tiền bạc, ông ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.

“Ầm.” có thứ gì đó rơi xuống mui xe, xe ngựa dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Vương Thiên không kiên nhẫn vén rèm xe hỏi.

“Bẩm đại nhân, hình như có thứ gì đó rơi xuống mui xe.” Người đánh xe dừng xe lại xuống xe nhìn lên mui xe.

Vương Thiên cũng vén rèm xe nhìn lên, đột nhiên ông ta cảm thấy chân mình trống rỗng “Ầm.” ông ta ngã ngồi xuống đất.

Người đánh xe cũng lăn mấy vòng, suýt nữa thì ngã xuống rãnh nước cống bên cạnh.

Vương Thiên đau đớn hồi lâu mới hoàn hồn, ông ta tức giận mắng người đánh xe: “Chuyện gì vậy? Ngươi muốn c.h.ế.t sao?”

Người đánh xe vội vàng chạy đến đỡ ông ta, vẻ mặt cũng khó hiểu: “Đại nhân, tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại ngã xuống.”

Hắn ta đỡ Vương Thiên đứng dậy, hai người đột nhiên phát hiện xe ngựa đã biến mất.

“Xe đâu? Xe ngựa đâu?” Vương Thiên tiến lên đá ngã người đánh xe xuống đất, gào lên giận dữ.

Trên đường quan lộ đến Nhạn Sơn Quan.

Gió càng lúc càng lớn, xe ngựa cũng lắc lư càng dữ dội, ngựa sắp không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK